Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-07-31 15:09:39
Lượt xem: 71

"Đúng vậy, cha con cùng đại ca con đều là người khôn khéo, nên làm như thế."

Trong nhà chỉ có hai chiếc xe đẩy nhỏ, không thể chứa được bao nhiêu đồ, nếu chủ tớ Bạch Lạc Trần đi theo rồi cùng ăn cơm với người trong nhà, vậy thì Văn Thị cũng cần phải thương nghị cùng với hắn ta, mua nhiều thức ăn một chút rồi đặt ở trên xe ngựa, như vậy trong lòng sẽ càng thêm yên tâm.

"Nương, ngài cũng học tập ngôn ngữ của man di với nữ nhi đi."

Khương Bảo Châu trưng cầu ý kiến của Văn Thị, nàng giảng giải cho Văn Thị cũng tương đương là một lần ôn tập.

Hai mẹ con uống trà và ăn đồ ăn vặt, thuận tiện ghi chép sách, chờ đến khi đôi mắt mệt mỏi thì đi một chuyến đến kho hàng chọn lựa lấy những thứ mà khi mang ra không gian sẽ không bị nghi ngờ.

"Lạp xưởng cũng có thể mang ra được."

Lạp xưởng của hiện đại có vị Quảng Đông cùng vị Tứ Xuyên. Mùi vị Quảng Đông mang theo hương vị của rượu cùng vị ngọt, mùi vị Tứ Xuyên có khẩu vị nặng cay rát, Khương Bảo Châu đều rất thích, cho nên tích trữ rất nhiều.

Thịt khô, trứng gà, bánh nén khô, những thứ này không chiếm diện tích quá lớn, đều có thể lấy ra dùng để ăn.

"Nương, chúng ta nên viết ra danh sách những vật cần mua ra."

Khương Bảo Châu móc ra quyển ghi chép nhỏ, ngoài gạo, mì, dầu và các loại gia vị cơ bản ra thì nàng cần mua dược liệu ăn lót dạ để bổ huyết bổ khí cho cơ thể.

Trong không gian có rất nhiều dược liệu nhưng nàng lại không thể tùy tiện lấy ra, còn phải nhờ Thẩm Hoài Dung kê đơn nữa, nên lại phải tính toán cẩn thận.

"Nương nghe cha con nói, cuối tháng chín, tháng mười ở phương Bắc cũng đã có tuyết rơi rồi, nước đóng thành băng."

Văn Thị không nhịn được mà run rẩy, lại bắt đầu đau lòng mấy khối da lông mà bà tích trữ ở kinh thành, vốn dĩ muốn để cho nữ nhi làm của hồi môn áp đáy hòm, hiện nay toàn bộ bị niêm phong, cũng không biết được sẽ tiện nghi cho ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-73.html.]

Phải nắm chắc thời gian làm xong áo khoác, dù sao thì cũng phải để ý đến từng đường kim mũi chỉ. Vẫn là trong không gian sáng sủa, Văn Thị thích ánh sáng ở trong không gian, ngồi làm việc trước ánh đèn dầu có chút nhìn không được rõ lắm.

"Nương, không cần ngài khâu, ngài chỉ cần cắt là được."

Trong không gian có máy may, chỉ cần là đồ điện và đồ gia dụng thì nàng đều có, bao gồm ô tô, chẳng qua không lấy ra được mà thôi.

Giặt quần áo có máy giặt giặt tự động, ném vào đó là sạch sẽ không còn một vết bẩn, còn có thể hong khô, giải phóng được sức lao động.

"Đây là cuộc sống thần tiên mà bao người thiết tha mơ ước đây."

Đã không chỉ một lần tiến vào trong không gian, Văn Thị nhận ra dường một nơi tốt như vậy có toàn bộ những thứ phục vụ cho cuộc sống sinh hoạt, nhưng mà nếu mà làm thần tiên mà không có người nhà làm bạn thì bà lại không muốn.

Hiện giờ bị lưu đày, vừa khổ vừa mệt nhưng có người nhà làm bạn thì vẫn có thể vui vẻ như thường.

Văn Thị nói ra tiếng lòng của Khương Bảo Châu, đúng rồi, ở đời trước nàng có được tất cả mọi thứ ngoại trừ người thân. Ông trời đã cho nàng thêm một cơ hội, đối với nàng như vậy cũng là không tệ. "Bảo Châu, chúng ta bắt một con cá nấu canh đi"

Văn Thị đã đổi nước pha trà của Khương Bát Đấu thành linh tuyền, uống ngon hơn nhiều so với nước bình thường, hơn nữa có thêm trà vân vụ trên núi cao cực phẩm nên Khương Bát Đấu khen không dứt miệng.

Ngày mưa rất dễ dàng bắt được cá lớn ở bờ sông, cá trong sông phải được nuôi dưỡng mấy ngày, nếu không thì mùi cá sẽ rất tanh, còn không tươi ngon bằng thịt cá trong không gian.

Hai mẹ con lăn lộn một chuyến, lại lần nữa thỏa mãn mà dọn ra được một đống đồ vật chất lại như một tòa núi nhỏ.

Mưa to rơi suốt đêm, ngày thứ hai không hề có dấu hiệu giảm đi, Vệ đại nhân lại tái phát bệnh đau eo nên đề nghị nghỉ ngơi một ngày rồi lại lên đường.

Tối hôm qua có làm được món khoai tây sợi cuốn bánh, Khương Bảo Châu lại nấu một nồi cháo gạo kê, cắt bí đỏ thả vào, vừa mềm vừa ngọt, mỗi người một chén thôi mà rất nhanh đã thấy đáy.

Loading...