Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-07-31 09:30:50
Lượt xem: 68

Chắc là nữ tử kia đã bị bắt, lúc này người trong thôn cầm theo đuốc, cố gắng tìm ra tên gian phu.

"Có sẵn rồi."

Thẩm Hoài Dung chỉ vào Lưu quan sai sau khi lên bờ thì đứng hùng hùng hổ hổ ở đằng đó, tối khuya lại đứng trần truồng bên bờ sông, không phải rất đáng nghi hay sao?

"Công tử, ngài..."

Thanh Y không nhịn được mà che miệng cười trộm, Lưu quan sai bị công tử nhà hắn theo dõi, quả thật quá thảm.

"Đợi xem trò hay đi."

Thẩm Hoài Dung thổi còi một cái, sau đó dưới sự chỉ dẫn âm thầm của thủ hạ, rất nhanh, đám người cầm mấy chục cây đuốc phẫn nộ chạy đến bên bờ sông.

Khương Bảo Châu vừa mới chôn xong đống quần áo thì trực tiếp há hốc mồm, chuyện gì đang diễn ra vậy? Không thể lo chuyện bao đồng, Khương bảo Châu còn phải về nấu cơm, nàng bảo Khương Tu Võ đứng lại xem trò hay, bản thân thì đi về trước.

Sau đó việc này đã làm Khương Bảo Châu hối hận không thôi, cảnh tượng xuất sắc như thế sao nàng có thể bỏ lỡ chứ.

"Nhanh, đằng trước có một người đang cởi truồng, chính là hắn!"

Trưởng thôn dẫn theo người trong thôn đi bắt gian phu, nữ tử kia đánh c.h.ế.t cũng không chịu nói ra gian phu là ai, trưởng thôn điều tra hết tất cả nam tử trong thôn thì phát hiện ai cũng có mặt ở nhà, vậy thì chỉ có thể là người ở thôn khác.

Đối phương trốn chưa xa, chỉ cần bắt được người, trưởng thôn nở nụ cười dữ tợn, ông ta muốn dùng tử hình! "Chuyện gì vậy?"

Lưu quan sai vừa mới bơi lên bờ, đôi tay đang che chỗ nào đó, nhìn thấy một đám người xông tới, còn cả mấy thím và các nữ tử trẻ tuổi thì, vẻ mặt lập tức trở nên quẫn bách, nghi ngờ đám người trong thôn đã trộm quần áo của hắn.

"Bắt lấy hắn!"

Trưởng thôn giơ tay lên ra lệnh, hai mươi nam tử trai tráng trong thôn lập tức che kín Lưu quan sai, sẵn sàng xuống tay bất cứ lúc nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-69.html.]

Đúng là loại người không biết xấu hổ, còn dám hỏi bọn họ có chuyện gì vậy!

"Tên gian phu c.h.ế.t tiệt, ngươi che lại làm gì, thứ đó của ngươi cũng chẳng ra sao cả!"

Mấy bà thím trong thôn kêu một tiếng đầy khinh bỉ, sau khi mọi người nhìn thấy cũng cười ha ha, đúng thật là quá nhỏ.

"Làm càn, đám điêu dân các người dám nói chuyện như thế với ai hả?"

Lưu quan sai ngơ ngẩn, hắn gặp phải cái thôn chuyên cướp giật đúng không, nhưng mà hắn không sợ, rốt cuộc đại quân cũng dựng trại gần đây thôi, mấy vạn người có thể sợ mấy chục thôn dân hay sao!

"Điêu dân, ngươi giỏi thật!"

Trưởng thôn cắn răng, đội nón xanh cho ai không đội, cố tình lại đội cho nhi tử của ông ta, hôm nay ông ta phải khiến cho tên gian phu này nếm mùi lợi hại của tử hình!

Hai mười mấy nam tử lực lưỡng từ từ tiến lại, Lưu quan sai thấy tình hình không ổn, hắn chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế này, chỉ có thể thất kinh nói: "Các người đừng đến đây!"

"Làm gì vậy, nếu lúc nãy ngươi quỳ xuống xin tha thì nói không chừng có thể chừa lại cho ngươi một cái mạng, nhưng bây giờ.."

Trưởng thôn vỗ tay, nói với các thôn dân: "Nên giải quyết thế nào thì mọi người cũng biết cả rồi, có việc gì cứ báo cho ta, ta sẽ chịu trách nhiệm!"

Ông ta không muốn giữ lại cái mạng của tên gian phu kia, rốt cuộc để đối phương báo quan thì ông ta cũng gặp phiền phức, nhưng ông ta có lý do, biến tên gian phu này thành thái giám thì sẽ không ai nói gì.

"Ra tay."

Trưởng thôn nói xong, mấy nam tử liền tiến lên phía trước, Lưu quan sai không kịp nói câu nào mà chỉ kịp hét lên một tiếng đầy thảm thiết.

Khương Bảo Châu nhóm lửa nấu cơm, rồi đợi mãi mà vẫn chưa thấy nhị ca Khương Tu Võ quay về, nàng bỗng thấy hơi nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện nàng và nhị ca hợp tác giấu quần áo của Lưu quan sai đã bị phát hiện? Không chỉ có Khương Tu Võ chưa quay về, mà Bạch Lạc Trần và Tiểu Ngũ Tử đi mua trứng gà và thịt cũng chẳng thấy đâu, mắt thấy sắp có một trận mưa gió ập tới, Khương Bảo Châu quyết đoán thay đổi thực đơn. "Vừa hay vẫn còn lạp xưởng và bắp hạt, nếu không nấu một nồi cơm hấp lạp xưởng nhỉ.”

Khương Bảo Châu nói thầm một câu, bỏ nồi khoai tây chiên sang một bên, nồi của Tiểu Điệp cho tuy rằng đã hơi cũ nát nhưng ít ra không hề bị thủng, dùng rất tốt.

Loading...