Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-07-30 09:01:20
Lượt xem: 75

"Thanh Y, là Thanh Y!"

Bạch Lạc Trần nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ra điểm khả nghi nào, chờ đến lúc hắn ta đưa mắt nhìn Thanh Y, phát hiện vị trí dưới m.ô.n.g hắn ta bị ẩm ướt, mùi thối bắt nguồn từ nơi đó.

"Trời ơi Thanh Y, ngươi ị trong quần sao?"

Bạch Lạc Trần vội vàng lui về bên trong cửa khách điểm ở phía sau, đừng trách hắn ta vô tình, nếu như Thanh Y mang theo mùi hương này vào cửa thì khách điểm không cần phải buôn bán nữa, hắn ta không thể phá hủy thương hiệu nhà mình.

"Công tử..."

Thanh Y mặt đỏ tía tai, vừa rồi hắn ta có lặng lẽ đánh rắm, nhưng hắn không có cảm giác bị tiêu chảy mà. Trên lầu, Khương Bảo Châu mở cửa sổ cười tủm tỉm mà nhìn xung quanh, chỉ thấy Thẩm Hoài Dung lui ra phía sau một bước, không biết đã nói cái gì, Thanh Y cũng không quay đầu lại mà rời khỏi khách điểm Như Ý.

"Nha đầu này, thật là

Văn Thị xoa đầu nữ nhi, cười nói: "Mẹ còn lo lắng con nén giận, hiện tại đã không sợ nữa."

Đến phương bắc hoang dã, hết thảy là bắt đầu mới, tính tình đanh đá mới không bị bắt nạt, dù sao cũng tốt hơn nhẫn nhịn ở trong lòng.

Văn Thị cũng lo lắng Khương Bảo Châu bị lộ không gian, nhưng mà thấy nàng sử dụng ở trước mặt Thẩm Hoài Dung cũng không thấy đối phương phát hiện ra điều gì nên Văn Thị đã không còn băn khoăn nữa.

"Mẹ, ngài xem ánh mắt kia của Thanh Y, rõ ràng là nghĩ con vội vàng tính kế Thẩm đại nhân, nữ nhi có mưu mô xảo trá như vậy không?"

Khương Bảo Châu là có, nhưng mà nàng không muốn hao tốn tinh thần trên người nam tử, làm độc thân từ trong bụng mẹ, đối với nàng mà nói, ăn ngon uống tốt mới là vị trí thứ nhất.

"Mẹ, tiểu muội."

Khương Tu Võ tới gõ cửa, cha Khương Bát Đấu dẫn theo Khương Tu Văn viết sách cấm, ghét bỏ hắn ồn ào nên đuổi hắn ra ngoài, Khương Tu Võ trở thành người ăn không ngồi rồi.

"Nhị ca, huynh tới đúng lúc lắm"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-53.html.]

Khương ma ma và Khương Đại đang chuẩn bị cơm canh bữa tối, người rảnh rỗi là Khương Tu Võ cũng nên sử dụng.

"Nhị ca, huynh xem sơ đồ phác họa xe đẩy mà ta vẽ này.

Khương Bảo Châu đuổi Khương Tu Võ đi tìm thợ mộc đặt làm xe đẩy, nàng và mẹ còn phải đi vào không gian tìm kiếm đồ vật nhà mình có thể ăn dùng lại dễ bề mang theo.

"Tiểu muội, muội còn chưa đưa tiền"

Văn Thị nói, về sau trong nhà là Khương Bảo Châu quản tiền, Khương Bát Đấu mua giấy và bút mực đều phải báo cáo ghi sổ, một khi đưa bạc cho hai huynh đệ bọn họ, không biết mấy tên phá của này sẽ làm gì, rất không đáng tin cậy, thế cho nên túi tiền của Khương Tu Võ xẹp lép, không có một xu tiền nào.

"Nhị ca, huynh lại đây"

Nhân lúc Văn Thị không chú ý, Khương Bảo Châu cho Khương Tu Võ mười lượng bạc, thật ra làm xe đẩy cũng chỉ cần hai, ba lượng bạc mà thôi, phần dư lại nàng thưởng cho nhị ca mua một cây đao ngắn sắc bén.

Trong không gian có nhiều loại vật tư, chỉ riêng dụng cụ cắt gọt là chỉ có mấy bộ, nàng cũng lấy không tiện lấy ra quá nhiều.

"Tiểu muội, nếu bị mẹ biết thì phải làm sao?"

Khương Tu Võ rất sợ Văn Thị, nếu mẹ biết chuyện này thì chắc chắn hắn sẽ bị trói ném lên chợ để biểu diễn xiếc đập tảng đá lớn vào n.g.ự.c kiếm tiền.

Hiện tại cha và đại ca đã tìm được cách kiếm tiền, Khương Tu Võ có sức lực như trâu lại không có bản lĩnh kiếm tiền, hắn rất áy náy.

"Nhị ca, trong nhà là ta quản tiền, mẹ sẽ không biết."

Thật ra Văn Thị nghiêm khắc như vậy cũng là vì suy nghĩ cho cả nhà, vào thời khắc gian nan này, chỉ có cả nhà đồng tâm hiệp lực mới có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Cha và đại ca là người đọc sách, dựa vào viết thoại bản, tạp thư kiếm tiền, nhị ca Khương Tu Võ không phải không có giá trị, chỉ là thói quen bỏ qua chính mình.

Khương gia là thế gia vừa làm ruộng vừa đi học, càng có khuynh hướng đi con đường đọc sách, từ nhỏ Khương Tu Võ chính là dị loại trong nhà, lại đứng hàng thứ hai, không phải cha mẹ không yêu hắn, chỉ là mười đầu ngón tay có dài có ngắn, so với Khương Tu Văn, hắn thua kém một chút.

Loading...