Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 292

Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:09:55
Lượt xem: 35

Văn Xuyên Hàn im lặng, sau một lúc lâu mới nói: "Thẩm Hoài Dung, ta sẽ không từ bỏ!"

Khương Bảo Châu là nữ hài duy nhất của hai nhà Văn Khương, là bảo bối cục cưng, vẫn luôn được đặt ở trong lòng bàn tay. Trước khi Khương Bảo Châu thành thân thì Văn Xuyên Hàn sẽ không cưới vợ.

"Một khi biểu muội phải chịu tủi thân, ta nguyện ý đón nàng về."

Làm hiệp sĩ tiếp mâm cũng không sao cả, chỉ cần biểu muội được hạnh phúc, những chuyện này đều không quan trọng. "Như thế, sợ là người đành phải cô độc cả đời này."

Vẻ mặt Thẩm Hoài Dung lạnh nhạt mà xoay người rồi nói.

Thu dọn xong xuôi, Tiểu Hỉ cùng với Khương ma ma mang một số gia sản chuyển lên xe ngựa.

Trong đó, nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng làm bếp chiếm nhiều chỗ nhất.

Khương Bảo Châu làm ra trận thế lớn này, chỉ vì muốn che giấu khi lấy đồ trong không gian ra.

"Thẩm đại nhân, hình như ta mang quá nhiều đồ rồi."

Trên xe ngựa chất đầy đồ, ngay cả một vị trí để người ngồi cũng không có.

"Không sao, ta sẽ cưỡi ngựa, các muội ngồi xe ngựa của ta."

Thẩm Hoài Dung khẽ cười, ánh mắt ẩn chứa sự chiều chuộng.

"Có được không?"

Thẩm đại nhân có thói quen ở sạch, cho dù là Thanh Y, cũng sẽ không dễ gì mà được lên xe ngựa.

Khương Bảo Châu có chút ngần ngại nhưng mà nương Văn Thị có thai, Tiểu Dư Sinh cũng không chịu được giá lạnh. "Đương nhiên là được."

Thẩm Hoài Dung nghiêng người lên ngựa, nhướng mày nói: "Người một nhà không nói hai lời"

Người một nhà?

Trong mắt Văn Thị lộ ra suy nghĩ sâu xa.

Sau khi đoàn người lên xe ngựa, Văn Thị liên tục cảm thán.

Bên trong xe gần như không dính bụi, thậm chí bà còn lo lắng quần áo mình có bám tro bụi sẽ làm ô nhiễm xe ngựa.

Xe đi đến cửa thành, Thẩm Hoài Dung có lệnh bài thông hành nên được đi qua.

Khi đến đại doanh thành bắc, trước đó thủ hạ đã biết được tin tức nên đã chuẩn bị trước một chỗ ở.

Khi mọi người đến sân sắp xếp, phát hiện thấy trong viện có một phòng bếp nhỏ, ngoài ra củi được chất đầy trong phòng chứa củi.

"Điều kiện trong doanh trại có hạn, nếu có yêu cầu gì thì có thể tìm Thanh Y."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-292.html.]

Thẩm Hoài Dung còn có công vụ cần xử lý nên đã rời đi trước.

Vất vả một đêm không ngủ, Văn Thị có chút mệt mỏi.

Bà thấy trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ nên nằm xuống ngủ.

Khương ma ma mang Tiểu Hi bận rộn trong phòng bếp, chỉ còn lại mình Thanh Hạnh là người rảnh rỗi.

"Tiểu thư Bảo Châu, nô tỳ rất hâm mộ ngài."

Bầu không khí ở Khương gia rất tốt, trong nhà không có tính kế nhau, chỉ có sự yêu thương.

Khương Bảo Châu lại càng là giống như được ngâm mình trong vại mật, được cả nhà sủng ái.

Nếu tiểu thư nhà nàng có vận số tốt bằng một phần mười Khương Bảo Châu thì cũng sẽ không đến mức bị hại chết. "Ngươi chỉ nhìn thấy được cái trước mắt, lại không nhìn thấy được lúc ta ở trên đoạn đầu đài cũng rất chật vật."

Có rất nhiều thứ đều phải dựa vào việc trả giá mới có, vốn dĩ cuộc sống là như thế.

Đứng ở góc độ của Tạ Hân Lan, nên vì bản thân mà tính toán sớm một chút.

Đặc biệt là sau khi biết được Tiểu Tạ phu nhân rất hung ác, còn không nhanh chóng dùng d.a.o sắc chặt đay rối thì đó chính là tối kỵ.

"Làm người phải dựa vào chính mình, tuyệt đối không được trông cậy vào súc sinh có lương tri."

Vì sao Khương Bảo Châu lại có cơ duyên xảo hợp cứu Thanh Hạnh, là bởi vì nàng bị liên lụy nên bị bắt.

"Cả đời nô tỳ đều cảm kích ngài."

Thanh Hạnh thoáng hoảng hốt, dựa vào bản thân, nàng không có tài cán gì.

Điều duy nhất có thể làm chính là giữ gìn bản thân, cố gắng sống sót để làm chứng cho tiểu thư.

"Ngươi chỉ nghĩ đến việc báo thù, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến bản thân sao?"

Sau khi báo thù xong, nói chung cũng phải tìm lấy một người để nương tựa.

Khương Bảo Châu chỉ dẫn cho Thanh Hạnh, nàng không muốn nhìn thấy bi kịch tiếp theo. "Nô tỳ không có nhà để về"

Trên thực tế, Thanh Hạnh đã không còn thân phận nô tỳ.

Tạ Hân Lan đã từng tính toán cho Thanh Hạnh nên đã lấy khế ước bán thân của nàng về.

"Nô tỳ không có người nhà, cũng không biết sẽ đi nơi nào."

Lòng người hiểm ác, người Tạ gia còn mỏng lạnh như thế, đạo sống ở đời chính là như vậy. "Nếu ngươi tinh thông một việc nào đó thì có thể ở lại Khương gia."

Khương Bảo Châu chủ động tung ra cành ôliu.

Loading...