Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 276

Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:37:37
Lượt xem: 27

"Từ sau khi tiểu thư trở về nhà cũ thì tiểu thư lại càng không khỏe."

Ban đầu, Đào Hồng và một nha đầu khác là Lục Liễu thay phiên nhau trực đêm, sau đó không biết vì sao hai người lại bị đuổi ra ngoài.

"Buổi tối tiểu thư thường xuyên la hét lung tung, yêu cầu nô tỳ không được làm phiền."

Lục Liễu nói tiếp lời nói của Đào Hồng, giải thích.

Đêm qua, hai người bọn họ thật sự nghe thấy tiếng động, nhưng đều không để ý.

"Tiểu thư nói mấy ngày nay ân oán giữa tiểu thư và oán quỷ sẽ chấm dứt."

Ai ngờ tiểu thư luẩn quẩn trong lòng, thế mà lại tự đ.â.m vào bụng nhỏ của mình!

Lục Liễu dùng khăn lau nước mắt, lời đồn lệ quỷ báo thù gì đó trên phố không phải sự thật.

"Tự đ.â.m đao vào bụng mình?"

Khương Bát Đấu cười nhạo, nha hoàn này rất thông minh, biết dẫn dắt tiết tấu.

Ông phá giải rất nhiều vụ án kỳ lạ, chưa từng thấy ai tự đ.â.m mình một đao, sau đó rút ra rồi đ.â.m trở lại. Như vậy thì quá điên rồ.

Là tự đ.â.m mình hay là người khác đ.â.m đao, chỉ cần xem miệng vết thương là biết ngay.

Ông hỏi mấy câu, hạ nhân Tạ gia trả lời vô cùng trùng khớp nhau.

"Đưa xác c.h.ế.t của Tạ tiểu thư về nha môn đi."

Khương Bát Đấu hỏi vài câu xong liền không dây dưa nhiều, sau đó dẫn tất cả người rời khỏi Tạ gia.

Chờ đến nha môn, ông nhìn thấy công cụ của người khám nghiệm tử thi còn ở đây, bảo sư gia và quan sai giúp đỡ ông khám nghiệm t.h.i t.h.ể của Tạ tiểu thư.

"Tạ tiểu thư có hôn ước gì không?"

Một tiểu nha đầu, chỉ mới mười tám tuổi đã bị g.i.ế.c hại tàn nhẫn như vậy.

Theo suy đoán của Khương Bát Đấu, từ vết đao có thể thấy nàng ta đã bị gây thương tổn hai lần.

Nhát đao thứ nhất không nguy hiểm đến tính mạng, hung thủ không thỏa mãn, rút đao rồi lại đ.â.m vào thêm một lần nữa, cũng ác hơn nhát đao phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-276.html.]

"Ngài suy đoán như thế nào?"

Chuyện của Tạ gia, bọn họ không biết rõ lắm.

Sư gia và quan sai xem không hiểu, nhưng vì thao tác thuần thục lưu loát của Khương Bát Đấu nên bọn họ đều tin tưởng. "Rất đơn giản."

Miệng vết thương hướng xuống phía dưới chính là bị đâm, còn tự đ.â.m mình thì miệng vết thương thường hướng lên trên. Tư thế này có liên quan đến cách cầm đao của hung thủ.

Rút đao ra rồi đ.â.m trở lại, miệng vết thương ngoài vật đ.â.m ra thì còn có vết cắt, có thể thấy sức lực đã sử dụng. "Chưa chắc hung thu chỉ có một người."

Dù sao Khương Bát Đấu cũng không phải người khám nghiệm tử thi, không có cách nào giám định rõ ràng từng chi tiết về miệng vết thương.

Nhưng mà nhìn phản ứng của Tạ gia, ít nhiều cũng biết một ít chuyện, khả năng che giấu cho nhau là rất cao.

Nếu khai đường thẩm vấn, chắc chắn phải tìm ra điểm đột phá.

Giờ thìn ngày hôm sau, nha môn khai đường thẩm vấn.

Còn chưa tới thời gian, bá tánh biên thành nghe được tiếng gió, đã vây kín nha môn đến mức chật như nêm cối. Khương Bảo Châu xách theo một hộp đồ ăn, bị nha hoàn Hồng Trù của Nguyễn Miên Miên phát hiện.

"Bảo Châu, đi theo ta."

Nha môn tri phủ nối tiếp với sân sau phía sau nha môn, nếu Khương Bảo Châu muốn nhìn thẩm án thì nàng có thể dẫn đường.

"Bình minh vừa lên, Thẩm đại nhân đã rời đi, tiểu thư nhà ta còn không kịp nói lời cảm ơn."

Mời Thẩm đại nhân chữa trị, bọn họ còn chưa trả tiền khám bệnh, thiếu nợ một ơn tình lớn. "Chưa trả tiền khám bệnh?"

Thẩm đại nhân là người làm y, đi khám bệnh một chuyển mà không được gì cả?

"Đúng vậy, vừa nhìn Thẩm đại nhân là biết ngài ấy không phải người bị tiền tài cảm dỗ."

Đưa tiền chính là khinh nhờn Thẩm đại nhân.

Hồng Trù cho rằng nói tiền quá thô tục, tiểu thư nhà nàng ta cũng nghĩ như vậy, cho nên nàng đang vắt hết óc suy nghĩ xem nên báo ơn như thế nào.

Khương Bảo Châu im lặng, thật ra Thẩm đại nhân đưa bạc cho nàng, có khi thật sự là hai bàn tay trắng.

Nàng mở miệng đòi tiền giúp hắn thì quá xấu hổ.

"Nếu đã nợ ân tình, lại không trả tiền phí khám bệnh, vậy chẳng phải là thiếu ân tình lớn hơn sao?" Khương Bảo Châu khéo léo nhắc nhở, quy củ là quy củ, ân tình là ân tình.

Loading...