Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 261

Cập nhật lúc: 2024-08-08 08:33:33
Lượt xem: 31

"Cha và mẹ của muội đều nói, người nói năng chua ngoa thì lòng đều mềm như đậu hũ."

Hai vợ chồng Khương Bát Đấu cùng Văn Thị đều rất độc miệng, không phải là người thích miệng thì nói lời ngon tiếng ngọt nhưng lòng thì độc ác.

Cách dạy con của hai người cũng rất giống nhau.

Ở Khương gia, nữ tử cũng rất có địa vị.

"Cha mẹ ta đã nói, cuộc đời đã đối xử với nữ tử không công bằng, cho nên muốn thương yêu ta nhiều thêm một chút."

Khương Bảo Châu giải thích vài câu, hy vọng Giả Minh Nguyệt không có khúc mắc nào.

Khương Bát Đấu và Văn Thị cũng không phải không quan tâm con trai, nếu không thì khi Khương Tu Võ nói muốn dọn ra ở riêng, mẹ cũng không tức đến khóc.

"Ta biết, tính tình của ta cũng không phải như muội thấy."

Giả Minh Nguyệt nhìn sổ sách cùng bàn tính ở trên bàn, nàng do dự hỏi: "Có ngại khi ta xem chút sổ sách không?”

“Không ngại."

Sổ sách này là ghi chép lại những khoản chi tiêu của Khương gia trong năm mới, mua đồ dùng cho năm mới, quà thăm viếng, và nhiều thứ vụn vặt khác.

Giả Minh Nguyệt mở sổ sách ra bắt đầu gõ bàn tính, chỉ một nén nhang mà nàng đã cho ra con số một cách chính xác. "Giả tỷ tỷ thật giỏi!"

Khương Bảo Châu giơ ngón cái lên với nàng, thật lòng khen ngợi.

Nàng tính sổ không cần bàn tính, trước tiên nàng biến những con số đó thành con số Ả Rập, rồi sử dụng máy tính trong không gian để cộng trừ.

Những gì Giả Minh Nguyệt tính ra cũng trùng khớp với những con số trên máy tính.

"Không giả vờ nữa."

Giả Minh Nguyệt che miệng cười nói: "Bảo Châu, ta rất giỏi."

Nhà họ Giả không có nam đinh, nên Giả Minh Nguyệt được cha mẹ xem như nhi tử mà dạy dỗ từ nhỏ.

"Từ khi ta sinh ra thì trên mặt đã có một cái bớt lớn."

Ngay cả câu chuyện này, Giã Minh Nguyệt cũng không giấu giếm.

Bởi vì có dáng vẻ xấu nên nàng đã hình thành thói quen hay đeo khăn che mặt mỗi khi ra ngoài để tránh dọa cho mấy đứa trẻ con sợ mà khóc.

Sau này, phụ thân đã bỏ một số tiền lớn để mời thần y đến xóa vết bớt trên mặt nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-261.html.]

Nhà họ Giả buôn bán tấp nập, sau này tất cả gia sản đều ở trong tay của Giả Minh Nguyệt. "Nếu muội muốn dùng lương thực để ủ rượu, ta sẽ cung cấp miễn phí."

Giã Minh Nguyệt thấy việc ủ rượu rất có tiềm năng phát triển.

"Giã tỷ tỷ, nếu tỷ là đại tẩu của ta thì ta cũng sẽ không để người nhà của mình bị thiệt."

Lương thực đưa đến cho Khương Bảo Châu đã được tính với giá gốc, xem như nàng cũng đã được lợi.

Cho nên, Khương Bảo Châu nguyện ý bù đắp lại từ những mặt khác.

"Giã tỷ tỷ, tỷ có dùng phấn không?"

Khương Bảo Châu nhìn kỹ, trên mặt của Giả Minh Nguyệt không hề có vết bôi phấn.

"Không có, mặt của ta từ khi dùng phương thuốc cổ truyền kia đã rất mẫn cảm.

Đối với chuyện này, Giả Minh Nguyệt rất bối rối.

Nghe nói, ngày thành thân phải trang điểm, sau khi cởi bỏ lớp trang điểm thì mặt của nàng không thể để người khác nhìn thấy.

Sau khi động phòng hoa chúc, Khương Tu Văn thấy được khuôn mặt như m.ô.n.g khí của nàng thì chắc hắn sẽ không muốn lấy nàng nữa đâu.

"Tỷ cứ nói với hỉ bà, ngày tỷ thành thân muội sẽ trang điểm nhẹ cho tỷ."

Trong không gian của Khương Bảo Châu có kem dưỡng da và phấn trang điểm thuần thực vật, nàng không đóng gói riêng nên tạm thời lấy ra cũng không dễ dàng.

"Giả tỷ tỷ, ngoài lương thực và cỏ ra thì chúng ta vẫn cần bàn chuyện làm ăn khác"

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, để cho người một nhà kiếm tiền vẫn tốt hơn so với người ngoài.

Khương Bảo Châu rất muốn làm son môi

Ở Đại Tề, phần lớn son đều được tạo ra từ hoa.

Quá trình làm ra cơ bản đều giống nhau.

Đầu tiên đều lấy cánh hoa vẫn còn tươi mới thậm chí là mang theo sương sớm, sau đó nghiền nát nó ra rồi cho thêm nước vào, tiếp theo dùng vải gạt vắt lấy nước vàng, thêm hạt dẻ chua vào nước vo gạo để hòa tan màu vàng.

Số màu đỏ còn lại thì dùng thành phấn hồng, nhưng gần như là một tông màu.

"Giã tỷ tỷ, ta cần vài nông dân có kinh nghiệm."

Khương Bảo Châu chỉ vào cây xương rồng ở cửa sổ, nàng muốn tìm nông dân giàu kinh nghiệm để nhân giống quy mô lớn.

Loading...