Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 186

Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:11:51
Lượt xem: 32

Những người không cướp được đều rất thất vọng, nhưng toàn bộ biên thành chỉ có một nhà làm hạt dưa ngũ vị hương, cho dù mọi người có tiền cũng không mua được.

Cũng vì nguyên nhân này mà mười văn một cân hạt dưa có vẻ không đắt một chút nào.

Làn nhỏ do Tiền Ngọc Lan làm bị quét sạch toàn bộ, túi tiền của Khương Tu Võ đã không thể nhét vừa, hắn đành phải bỏ tiền vào trong rương.

Hôm nay kiếm được rất nhiều, gấp vài lần ngày hôm qua.

Đối mặt với Chu gia lại tăng đơn đặt hàng lần nữa, Khương Tu Võ từ chối.

Hạt dưa trong nhà đều do tiểu muội làm, chờ đến khi hắn học được cách làm thì hắn sẽ tự làm, không thể làm Khương Bảo Châu mệt như vậy mãi.

Trong nhà, nam tử phải làm trụ cột.

Khương Tu Võ nhìn thấy những cô tiểu thư nhà giàu có không lo nghĩ gì, đi dạo phố thì chỉ đi tới cửa hàng trang sức châu báu, hắn rất hâm mộ.

Hắn muốn gánh vác trọng trách, chỉ vì làm tiểu muội có thể sống sung sướng hơn.

"Cha mẹ, tiểu muội, ta đã về."

Hôm nay thắng lợi lớn, giọng nói của Khương Tu Võ tràn ngập sung sướng, hắn vừa vào sân, chỉ thấy Khương ma ma đóng cửa lại, cho Khương Tu Võ một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

Đóng cửa đánh chó, đây là lời phu nhân dặn dò.

Nếu như là chuyện khác thì chắc chắn Khương ma ma sẽ che chở nhị công tử, nhưng việc này liên quan đến danh tiết của nữ tử, không phải là chuyện nhỏ, phải cho Nguyễn tiểu thư một lời giải thích.

"Chuyện gì vậy?"

Khương Tu Võ mờ mịt, chỉ thấy Văn Thị cầm chổi lông gà từ trong phòng lao tới, đánh tới tấp xuống người Khương Tu Võ. "Nương, nương!"

Khương Tu Võ da dày thịt béo không sợ bị đánh, nhưng hắn là lo lắng cho nương có bất trắc gì, vội vàng nhắc nhở: "Ngài đang có thai đấy!"

"Đánh c.h.ế.t ngươi tên háo sắc này!"

Văn Thị tức giận đến c.h.ế.t khiếp, bà ấy đã nói gì, làm người phải đoan chính, hơn nửa đêm làm hỏng danh tiết của nữ tử, còn bị tìm tới cửa, làm người nhà cũng không có mặt mũi theo.

Nếu không đánh Khương Tu Võ, vậy thì không làm thất vọng Nguyễn tiểu thư sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-186.html.]

Trước cửa, Nguyễn Miên Miên ôm cánh tay, híp mắt nhìn Khương Tu Võ bị đánh, sắc mặt rất là sung sướng.

Hơn nửa đêm tùy ý ném người vào nhà người ta là quá nham hiểm, cũng phải để cho Khương Tu Võ nếm thử tư vị như vậy. "Ngươi là ai?"

Khương Tu Võ nhìn thấy Nguyễn Miên Miên, ngay sau đó liền sửng sốt, hắn căn bản không quen biết người này. "Nương, nương, ngài nghe ta nói, nàng là ăn vạ!"

Khương Tu Võ đều muốn phát thề độc, người này là thấy việc làm ăn nhà hắn rực rỡ, cho nên mới tới cửa gây chuyện. Chẳng sợ chỉ là một nữ tử nhu nhược, nhưng Văn Thị cũng không thể tin vào lời nói của một bên như thế chứ.

"Ăn vạ?"

Chổi lông gà của Văn Thị tung bay trên dưới, xuống tay vô cùng nhanh nhẹn.

Làm gì có nữ tử nhà ai mang trong sạch cùng thanh danh của mình ra ăn vạ, trừ phi là điên rồi.

Nếu có sai thì nhất định là Khương Tu Võ sai.

Làm sai lại không chịu nhận, tội càng thêm nặng!

"Nương, ngài nghỉ ngơi một chút."

Khương Bảo Châu lo lắng nương quá kích động, vội vàng đi lên đỡ người.

Có nàng ở bên, Văn Thị không nỡ xuống tay với nữ nhi, ném chổi lông gà xuống đất.

"Vị tiểu thư này, hai ta lại không quen biết, tại sao ngươi lại muốn hại ta?"

Khương Tu Võ vô cùng tức giận, chạy đến trong nhà nói lung tung với nương của hắn, hành vi này quá ác liệt.

"Khương Tu Võ, ngươi xác định chúng ta không quen biết sao?"

Khương Tu Võ bị đánh, Nguyễn Miên Miên nhìn rất sung sướng, nàng chà xát tay, cũng muốn gia nhập vào. Nhưng nàng là nữ tử, ít nhất bên ngoài phải tỏ ra nhu nhược, cho nên vẫn là thôi đi.

"Ngươi là ai?"

Sắc mặt Khương Tu Võ đỏ lên, tự dưng hắn lại bị đánh, hắn đi đầu nói lý lẽ đây?

"Vậy ta giúp ngươi nhớ lại một chút, đêm qua, ngươi trèo tường vào sân nhà ta, còn tặng cho ta một món quà."

Nguyễn Miên Miên bước xuống bậc thang, chậm rãi đi đến trước mặt Khương Tu Võ: "Nếu như ngươi đã tới, vì sao không đi vào?" Khương Tu Võ: “...”

Loading...