Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 173

Cập nhật lúc: 2024-08-05 08:43:12
Lượt xem: 46

"Nhị công tử, ngài đừng lo lắng, những người không giao hàng đều là do có khách hàng quen.”

Phùng Đại Xuân an ủi Khương Tu Võ, mọi chuyện khi bắt đầu sẽ đều có khó khăn, chỉ cần học được giao hàng thì sẽ có khách tới cửa.

Hắn đã nếm thử hạt dưa ngũ vị hương do tiểu thư làm, dù sao chỉ cần có tiền thì chắc chắn hắn sẽ mua.

"Giao hàng sao."

Khương Tu Võ chấp nhận, hắn há miệng thở dốc, phát hiện chính mình không kêu nổi ra tiếng.

Trước đây hắn ở kinh thành là một tên ăn chơi trác táng, dưới trướng có vài tiểu đệ, hiện tại hắn cần phải đấu tranh anh dũng, không thể cái gì cũng phải dựa vào tiểu muội được.

"Hột vịt muối, hột vịt muối đây!"

Đúng lúc này, đại thúc ở quầy hàng bên cạnh rảnh rỗi, kéo giọng hô to.

"Hạt dưa, hạt dưa đây!"

Theo tiết tấu của đại thúc bên cạnh, Khương Tu Võ cũng hét to lên.

Giọng điệu của hắn khá cứng đờ, người đi ngang qua đều nhìn hắn vài lần, còn có người trêu đùa: "Tiểu tử, chúng ta đều biết người đang bán hạt dưa!"

"Đại nương, mua vài cái hột vịt muối nếm thử đi, cái này do nhà ta tự làm, bảo đảm có dầu!"

Đại thúc mời chào khách, Khương Tu Võ càng cản càng hăng, tiếp tục học theo đại thúc: "Đại nương, nếm chút hạt dưa ngũ vị hương đi, tay nghề tổ truyền, bảo đảm ngươi chưa ăn qua!"

"Ai mà chưa ăn qua hạt dưa!"

Vị đại nương kia thấy vậy trêu đùa, thấy Khương Tu Võ kêu bà ấy, trong miệng còn lẩm bẩm một câu, nhưng cũng tò mò tiến lên xem.

"Có thể nếm thử không?"

Đại nương hỏi.

"Có thể, không nếm thử thì sao ngươi biết có ăn ngon không chứ?"

Khương Tu Võ rất biết điều, chủ động đưa một nắm cho đại nương, thật ra cũng chỉ là vài viên hạt dưa, hắn còn tặng cho đại thúc bán trứng vịt và đại nương bán bánh có nhân một chút để nhấm nháp.

"Ai u, đây là có hương vị?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-173.html.]

Đại nương ăn xong thì ánh mắt sáng lên, có hương vị trong miệng, bà ấy thích, nhưng chẳng qua sau khi hỏi giá thì đại nương lại thấy luyến tiếc.

Trên chợ có vài nhà bán hạt dưa xào chỉ bốn văn tiền một cân, tiệm tạp hóa mới năm văn, rẻ hơn một nửa so với hạt dưa ngũ vị hương.

Khương Bảo Châu thấy vậy đang muốn giải thích, chỉ thấy Khương Tu Võ chủ động tiến lên một bước, kéo tiểu muội che ở phía sau nói: "Đại nương, thứ này gọi là tiền nào của nấy"

"Ở biên thành đâu đâu cũng có người bán hạt dưa xào, nhưng làm gì có ai có hạt dưa ngũ vị hương phải không?"

Khương Tu Võ nói xong, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên nhà ta bày quán, nếu như đại nương mua đưa cho bạn bè người thân thì bảo đảm có mặt mũi!"

Đồ vật có số lượng càng ít thì càng có giá trị, vào mùa đông mời bạn bè tới nhà tụ tập, uống nước ấm nói khoác lác, lại ăn chút hạt dưa ngũ vị hương, bảo đảm chiêu đãi mọi người đến vừa lòng.

"Bạn bè người thân của ngài có chuyện vui, dùng hạt dưa ngũ vị hương tặng người sẽ làm khách khứa phải khiếp sợ!"

Vốn dĩ Khương Tu Võ không phải người giỏi ăn nói, nhưng vì kiếm tiền lại giống như được đả thông kinh mạch, khoác lác không cần chuẩn bị bản thảo, lừa dối mọi người đi ngang qua đều sửng sốt.

"Đây là tổ truyền nhà ta, trước kia ở kinh thành bán cho quý nhân, mười văn tiền chỉ có thể mua một nắm, các ngươi ăn chút mới mẻ, còn ăn đồ giống với quý nhân, còn cảm thấy đắt sao?"

Tâm huyết nhiều năm đều dồn hết vào hạt dưa ngũ vị hương, nếu không phải trong nhà dọn đến biên thành phương bắc thì các bá tánh cũng không có lộc ăn.

Gặp nhau là duyên phận, mười văn tiền sẽ không bị thiệt đâu.

"Mười văn tiền ba cái bánh có nhân, ăn mấy miếng đã xuống bụng, nhưng hạt dưa lại có thể ăn được rất lâu."

Khương Tu Võ thao thao bất tuyệt, làm vị đại nương kia sửng sốt.

"Quý nhân ở kinh thành cũng ăn thứ này ư?"

Đại nương có chút không tin, ở trong mắt bà ấy thì nhà có tiền đều ăn thịt cá, làm gì có ai ăn hạt dưa.

"Đại nương, ngươi nói vậy là không hiểu rồi."

Khương Tu Võ thêm một chút lửa: "Nhà quyền quý có tiền, thứ gì tốt chưa thấy qua, chúng ta mơ ước thịt cá, nhưng bọn họ đã ăn chán ngấy rồi!"

Ăn phải ăn ngon, nhưng càng muốn mới lạ hơn.

"Còn có, vài vị đại nhân từ kinh thành đến đại doanh ở thành bắc đều muốn ăn hạt dưa nhà ta đấy!"

Khương Tu Võ nói đến mức miệng khô lưỡi khô, bá tánh vây xem đều vây quanh lên, nghĩ như vậy thì đúng là mười văn tiền quá rẻ!

Người có tiền mua hai cân tặng người, người không có cũng có thể mua mấy văn tiền, Khương Bảo Châu cùng Phùng Đại Xuân cân hạt dưa cho mọi người, vội đến mức chân không chạm đất.

Loading...