Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 163

Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:01:11
Lượt xem: 36

Sắc mặt Khương Tu Văn khó hiểu, tiểu muội nhà hắn có phải nói sai rồi phải không, đồ ăn ngon không phải là nên mang đến cho hắn trước hay sao, sao lại mang cho người ngoài, vì sao Thẩm đại nhân lại xếp hạng trước hắn?

"Lão đại, sắc trời không còn sớm, con không nên trì hoãn nữa."

Khương Bát Đấu vịn vào quải trượng ra cửa tiễn đưa, lo lắng Thẩm Hoài Dung không kiên nhẫn chờ đợi, cho nên thúc giục.

"Cha à, nhi tử không có ở nhà, không thể làm chân chạy giúp người đến tiệm sách, nếu người có tác phẩm lớn thì nhớ giữ lại trước"

Làm sách cấm cùng giao dịch sách cấm, Khương Tu Văn là người quen tay, những người còn lại thì đều không thích hợp.

Khương Bát Đấu vừa nghe lời này thì thiếu chút nữa đã ném cây gậy trong tay ra, thằng nhãi ranh này cái hay không nói toàn nói cái dở, lại còn muốn để lộ ra gốc gác à!

"Ta đi đây!"

Hốc mắt Khương Tu Văn đỏ lên, nhanh chân bước đi, có chút cảm giác gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại.

"Nương, có phải đại ca đến quân doanh làm công văn không?"

Khương Bảo Châu không nhịn được mà đặt câu hỏi, người không biết còn nghĩ rằng đại ca lại muốn lên đoạn đầu đài đấy.

Sau khi Khương Tu Văn rời khỏi Khương gia, rất nhanh Bạch Lạc Trần đã thay thế vị trí của hắn, trong nhà cũng không quạnh quẽ hơn là mấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-163.html.]

Trong nhà, ba gian phòng của tiền viện đều được mang ra dọn dẹp, Khương Tu Võ hỗ trợ tu sửa lại bàn ghế, tìm một ngày để đốt pháo, báo cho tất cả mọi người là học đường đã được mở ra.

Học đường Khương gia không phân biệt nam nữ, tất cả đều được đến đọc sách viết chữ, được chia ra làm hai lớp, một lớp là lớp vỡ lòng, bắt đầu từ học chữ, một lớp khác có trình độ cao hơn. Ngoài ra học trò muốn thi tú tài thì Khương Bát Đấu cũng rất hoan nghênh, ông có thể dạy kèm một một, tuy nhiên chắc chắn giá cả sẽ khác biệt.

Học đường Khương gia không cần bạc, chỉ cần mang lương thực như gạo, thịt khô làm phí nhập học nên cũng đã hấp dẫn không ít con cháu của dân chúng nhà bình thường đến nghe giảng.

Không mong được đi thi cử, chỉ mong hiểu biết được chữ nghĩa để có thể tìm việc như tiểu nhị, so với việc làm khuân vác hoặc là trồng trọt thì cũng tốt hơn.

Rảnh rỗi không có việc gì, Khương Bảo Châu lẻn vào lớp lớn hơn nghe giảng, xem cha cùng học sinh trao đổi hỗn loạn mà cảm thấy rất quen thuộc.

"Tiểu sư muội, muội có nghe nói không, biên thành lại đưa ra bố cáo."

Ngô Thông được gọi là người nắm bắt hết mọi chuyện ở biên thành, nương của hắn là bà đỡ có chút danh tiếng, thường xuyên qua lại với các gia đình giàu có nên nắm bắt được nhiều tin tức. Ngô Thông lại nhanh mồm nhanh miệng, khi biết được tin tức nào thì sẽ không nhịn được mà lập tức đi nói khắp nơi.

"Ngô sư huynh, bố cáo nói gì vậy?"

Lâu rồi Khương Bảo Châu không ra khỏi cửa mà đều ở nhà nếm thử việc ủ rượu. Lúc nàng nói ý tưởng của mình với cha mẹ thì Khương Bát Đấu cùng Văn Thị đều không có động thái gì, chủ yếu là do hai người cũng cảm thấy việc này có thể sẽ không thành công, nếu cuối cùng vẫn không thành công thì coi như Khương Bảo Châu vất vả một lần, không cần phải cảm phải thấy tiếc nuối.

"Vẫn là chuyện hai ngày trước mà ta đã nói đó, đại doanh thành bắc muốn trưng binh"

Lần kêu gọi trưng binh trước đây là vào khoảng mấy năm về trước, lần này hai nước xảy ra chiến tranh có nhiều binh lính hy sinh nên xuất hiện tình trạng thiếu hụt, nhu cầu cấp bách hiện tại là cần rót thêm m.á.u mới mẻ vào.

 

Loading...