Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-08-02 13:49:28
Lượt xem: 40

"Đám mọi rợ đang mắng người, mắng chúng ta là đám cẩu tặc Đại Tề gian trá."

Bàn Nha đã quen với cảnh tượng thế này, không chỉ không sợ mà ngược lại còn đắc ý vì đã đánh bại bọn mọi rợ, đợi lát nữa khi quân phòng thủ trong thành đến, mọi rợ sẽ lại vội vàng trốn đi giống như đám chuột nhắt. Khương ma ma chỉ tập trung vào cụm từ mắng chửi người, khó trách vì sao tiểu thư nhà mình lại nghe không hiểu, đương nhiên Thẩm đại nhân sẽ không dạy mấy lời nói thô bỉ mắng chửi người đó cho tiểu thư nhà mình. "Bàn Nha, cô cũng hiểu tiếng Man?"

Khương Bảo Châu rất bất ngờ, Thẩm Hoài Dung rất bận bịu, nàng đang lo không tìm thấy người dạy tiếng Man cho nàng.

"Hiểu chứ, hộ kinh doanh như chúng ta ít nhiều gì cũng hiểu được một ít"

Trước đây giữa mọi rợ và Đại Tề có trao đổi hàng hóa với nhau, Man tộc rất thích kẹo nhà nàng, nàng và cha còn vận chuyển hàng hóa đến thành Tứ Thủy chung với nhau.

Đáng tiếc là, Bàn Nha chỉ biết nói tiếng Man chứ không biết viết.

Chỗ cửa đã không còn động tĩnh gì, lòng Khương ma ma nóng như lửa đốt, sốt ruột muốn đến hiệu sách tìm Khương Tu Văn, nhưng bị Bàn Nhã giữ tay lại nói: "Hai người đừng cử động."

Càng là những lúc như thế này, thì không thể lơi lỏng.

"Bàn Nha, cô đang nói...

Khương Bảo Châu chỉ vào ngoài cửa, lập tức hiểu ý, nàng dùng không gian để cảm nhận, nhóm mọi rợ đang đứng bồi hồi ở ngoài cửa, luôn chú ý đến tiếng động trong cửa hàng, đúng thật vẫn chưa đi xa.

Bàn Nha hừ hừ, mọi rợ nói người Đại Tề xảo trá, không phải bọn họ cũng thế sao, tưởng rằng không phát ra tiếng động gì thì bên ta sẽ thả lỏng cảnh giác mà chủ động mở cửa à, thật ngây thơ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-126.html.]

Bàn Nha áp sát lỗ tai vào phía cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, khoảng mười lăm phút sau, sắc mặt nàng thả lỏng ra nói: "Đám mọi rợ đang chạy trối chết!"

Ván cửa được mở ra, trên đường phố có không ít quân phòng thủ trong thành, đang xử lý hậu sự cho các bá tánh bị tàn sát.

Khương ma ma đứng ở bên cạnh cửa bán tín bán nghi, không dám cử động gì, quy tắc ở phía bắc không quá giống kinh thành, bà mới đến nên vẫn chưa có cách nào thích ứng.

"Bàn Nha, ta về nhà trước, khi nào cô rảnh thì cứ sang tìm ta!"

Khương Bảo Châu vẫy tay chào Bàn Nha, lôi kéo Khương ma ma đi thẳng đến hiệu sách tìm Khương Tu Văn. Hai chủ tớ đến trước cửa hiệu sách, gặp phải Khương Tu Văn bước từ bên trong ra, miệng cười to giống như một tên ngốc, hắn phấn khởi nói: "Tiểu muội, huynh kiếm được tiền!"

"Tiền tài không để lộ ra ngoài!"

Khương Bảo Châu nhìn khắp nơi, phát hiện các bá tánh vẫn chưa thoát ra khỏi cơn khủng hoảng từ đợt đánh bất ngờ của đám mọi rợ, không chú ý về phía này, vội vàng kéo Khương Tu Văn sang một góc đánh giá từ trên xuống dưới,"Đại ca, huynh không sao chứ?"

"Tiểu muội, muội nói như thế có vẻ không được may mắn lắm"

Khương Tu Văn là một kẻ mê tín, hôm nay tra hoàng lịch thấy không may mắn, nếu không phải bị cha Khương Bát Đấu bắt ép thì hắn quyết không ra cửa.

Nhưng mà bước chân ra cửa rồi, không thể hỏi có sao không, hắn đang yên đang lành thì có vấn đề gì chứ? "Đại ca, chẳng lẽ huynh không nhìn thấy cảnh đám mọi rợ tàn sát bá tánh?"

Khương Bảo Châu rõ ràng đã nhìn thấy đám mọi rợ đi vào trong hiệu sách, nghe Bàn Nha nói, mọi rợ hận nhất chính là nhóm người tri thức Đại Tề, mỗi lần tới phố xá sầm uất đều sẽ g.i.ế.c mấy tên thư sinh, cũng khó trách tại phía Bắc lại trọng võ khinh văn, thư sinh đúng thật là một chức nghiệp nguy hiểm.

Khi hai người đang nói chuyện với nhau, phía sau cách hiệu sách không xa truyền đến một tiếng khóc, Khương Tu Văn quay đầu lại, một thím tóc đã hoa râm đang ôm xác c.h.ế.t của một thư sinh không ngừng khóc nấc lên, Khương Tu Văn sợ tới mức suýt chút nữa đã ném rơi số bạc trong tay, vẻ mặt hắn hoảng sợ nói: "Tiểu muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Loading...