Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 113

Cập nhật lúc: 2024-08-02 08:11:06
Lượt xem: 61

"Bảo Châu, con hỏi tiểu nhị xem có thể tìm người mang chúng ta đi xem tòa nhà được không?"

Văn Thị có chút nóng vội, ở tại khách điểm một ngày liền nhiều thêm một khoản chi tiêu, ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ đều cần tiêu tiền, chờ sau khi chuyển nhà có thể tự mình nổi lửa, còn có thể tự nấu những món ăn ngon. "Nương, để con đi hỏi tiểu nhị."

Sau khi được cả nhà đồng ý, Khương Bảo Châu lại đi tìm tiểu nhị, trước khi trời tối, người Khương gia trừ bỏ Khương Bát Đấu đang bị thương thì toàn bộ đều đi đến trong sân nhà mới.

Người môi giới họ Giả, danh tiếng ở biên thành xem như cũng khá tốt, hắn giới thiệu căn nhà cho Khương gia. "Chủ phòng là người thích đọc sách, thích giấy và bút mực nhất, nhưng ông ấy không thể mang theo tác phẩm của mình nên đành treo thư phòng trong nhà, nếu như các ngươi mua sân thì có thể tiết kiệm được một khoản tiền trang trí."

Trong sân có rất nhiều chỗ tốt, bởi vì chủ phòng là người phía nam, sợ lạnh, cho nên bên dưới mặt đất có đào hầm đất, vào đông khi nhóm lửa, trong phòng không cần có chậu than cũng đủ ấm áp.

Nhưng nếu nói đến khuyết điểm thì chính là trong nhà không có giường sưởi, chỉ có giường bạt bộ.

"Tranh chữ như vậy mà cũng không biết xấu hổ treo ở trong nhà?"

Sau khi Khương Tu Văn tiến vào thư phòng, hắn đánh giá khắp nơi, một lúc lâu sau mới nói: "Trình độ này nhiều nhất chỉ là tú tài"

"Thật đúng là bị ngài đoán đúng."

Chủ phòng sau khi thi đậu tú tài, kỳ thi mùa thu hàng năm đều thi rớt, vì tìm kiếm đột phá, lúc này mới du lịch từ phía nam đến phương bắc.

Người môi giới họ Giả cũng không hiểu tại sao Khương Tu Văn lại đoán đúng, phụ họa nói.

"Bộ sân này có giá bao nhiêu?"

Văn Thị khá hài lòng, hai sân nhà có mười mấy gian phòng, cũng đủ mới, sau khi mua dọn dẹp hai ngày là có thể dọn vào ở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-113.html.]

"Hai trăm lượng bạc, đã là bán rẻ."

Người môi giới họ Giả không có giấu giếm, hai trăm lượng ở biên thành chỉ đủ mua một sân nhỏ, hơn nữa vị trí cũng tốt, xung quanh có rất nhiều thương nhân, thuận tiện đi lại du lịch.

Sân bên còn bố trí chuồng ngựa, sau khi mở cửa, xe ngựa có thể tùy ý ra vào mà không chút trở ngại. "Tiểu nhị, có phải sân này đã xảy ra chuyện gì không?"

Đối lập với người môi giới họ Giả, tiểu nhị có tâm đưa cháu trai đưa tới đọc sách, Khương Bảo Châu cảm thấy lời nói của tiểu nhị sẽ càng thêm đáng tin hơn.

Tiền nào của nấy, không ai là người ngốc cả, rất khó tìm được thứ đồ giá rẻ mà không có lý do.

Khương Bảo Châu hoài nghi đây là một căn nhà hung trạch, cho nên giá mới rẻ hơn bình thường.

"Cô nương, ngài suy nghĩ nhiều rồi."

Tiểu nhị cười khổ, nếu xảy ra chuyện thì gia đình bọn họ sẽ không cho cháu trai đi học ở đây, chủ phòng bán sân với giá rẻ, quả thật có một yêu cầu nho nhỏ.

"Trước đó ta không có nói cho ngươi biết, chẳng qua là ta nghĩ nếu như ngươi không thích thì trong tay người môi giới họ Giả còn có sân khác có thể chọn lựa"

Tiểu nhị giải thích: "Ngài có thấy người mở cửa phòng cho chúng ta không, là một người chân thọt, hắn là hạ nhân của chủ phòng mua ở phương bắc, lần này đi phía nam không mang theo hắn"

Dù sao cũng làm chủ tớ mấy năm, vẫn là có chút tình cảm, chủ phòng lo lắng bán sân rồi thì hạ nhân chân thịt không có nhà để về, liền cân nhắc suy xét buộc chặt tiêu thụ, làm gì có ai mua sân còn phải mua kèm hạ nhân chứ.

Sân chào giá hai trăm lượng, hạ nhân không cần tiền liền tặng không, dù vậy, dù cho có vô số người tới xem sân, bọn họ đều muốn mua sân với giá rẻ, nhưng lại không muốn tiếp thu điều kiện hà khắc của chủ phòng là thu nhận người què làm người trông cửa.

Hiện tại giá lương thực tăng cao, chẳng sợ người què không cần tiền công, nhưng lại thêm một miệng ăn cơm thì cũng không tránh khỏi việc phải bỏ tiền mua quần áo một năm bốn mùa cho hắn.

"Người mở cửa là Phùng Đại Xuân, hơn nữa cũng là người đáng thương.

Loading...