Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Phiên ngoại 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:44:35
Lượt xem: 162

Cơ thể của Thời Khanh Lạc ngày một suy nhược, nhìn rất ưu sầu.

Để không khiến cho người thân bằng hữu lo lắng khổ sở, và tìm được một lí do thích hợp để rời khỏi nhà.

Vì vậy nàng liền nói với bọn họ, là sư phụ lão thần tiên nhớ nàng rồi, muốn mang nàng đi.

Nếu như nàng đi, chính là đi hưởng phúc.

Bởi vì lão thần tiên đã đi sâu vào lòng người, coi như là đám người Khổng Nguyệt Lan đều tin tưởng vào sự tồn tại của lão thần tiên.

Cũng do đó thường xuyên nghe được lời an ủi như vậy của Thời Khanh Lạc, bọn họ cũng từ từ đón nhận.

Chỉ là lo lắng nếu như Thời Khanh Lạc bị lão thần tiên đón đi, vậy Tiêu Hàn Tranh và hai đứa con sẽ như thế nào?

Lúc này, Thời Khanh Lạc bắt đầu dẫn dắt, nói nằm mơ thấy sư phụ.

Sư phụ nói cả nhà bọn họ sum họp cũng tốt, cho nên muốn đón cả nhà bọn họ lên trời hưởng phúc.

Lời như vậy, đám người Khổng Nguyệt Lan vẫn tin như cũ.

Vừa bắt đầu tất nhiên cũng là rất luyến tiếc Tiêu Hàn Tranh và hai đứa con.

Nhưng thuận theo lời nói của Thời Khanh Lạc, bọn họ nghĩ cả nhà bọn họ là đi theo lão thần tiên hưởng phúc, nói không chừng tương lai tuổi thọ vô hạn, vậy cũng tốt hơn so với đợi ở nhân gian.

Nghĩ như vậy, cũng dần dần buông ra.

Lại qua hơn nửa tháng, thời gian Thời Khanh Lạc tỉnh lại ngày càng ngắn.

Hôm nay, nàng đột nhiên nằm mơ thấy một ở cái hồ ở ngoại ô kinh thành, mơ thấy cả nhà họ bốn người và Ngốc Ngốc đang chèo thuyền.

Sau đó thoáng cái lại chuyển đến hiện đại, nàng mơ thấy bộ phận cơ thể của mình xuất hiện hiện tượng sắp suy kiệt.

Cũng chính là nếu còn không quay trở về, nàng có thể sẽ c.h.ế.t thật.

Chờ khi tỉnh lại, nàng liền nhìn thấy tiểu tướng công ngồi ở mép giường, vừa làm việc vừa trông nom mình.

Từ sau lần hôn mê bất tỉnh đó, nàng lại nói về những chuyện ở hiện đại với tướng công, hắn lập tức đi xin hoàng thượng, đặt nơi làm việc ở nhà.

Chính là để trông nom nàng.

"Tranh Tranh, chúng ta có thể phải đi rồi."

"Ta mơ thấy cái hồ ở ngoại ô kinh thành kia, người một nhà chúng ta ở bên trên chèo thuyền, ta có một loại cảm giác, đó là một thời cơ để chúng ta rời khỏi."

Tiêu Hàn Tranh nắm tay nàng: "Vậy ta đi chuẩn bị một chút."

Thời Khanh Lạc dựa theo cảm giác nói: "Ba ngày sau, chúng ta sẽ đi chèo thuyền tham quan hồ."

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Được!"

Hôm sau hắn đi đến Hộ bộ, giao tất cả công việc cho trợ thủ đắc lực đã bồi dưỡng ra.

Sau đó lại vào cung một chuyến, mang những kế hoạch ích nước lợi dân mà mình đã viết ra, cùng một số sắp xếp tiếp theo trong công việc của hắn, giao hết cho hoàng đế.

Tai mắt ngầm của hoàng đế nhiều, cộng thêm hai người Tiêu Hàn Tranh cũng không có định bụng giấu giếm, đương nhiên đã biết chuyện xảy ra ở Lương gia.

Ngài nhìn ra được Tiêu Hàn Tranh là một bộ dáng vẻ giáo phó hậu sự, không nhịn được hỏi: "Tức phụ của ngươi thật sự mơ thấy sư phụ lão thần tiên của nàng muốn đến đón các ngươi?"

Tiêu Hàn Tranh gật đầu nói: "Ừ, chính là ba ngày sau."

Nếu như cảm giác của tiểu tức phụ không sai, vậy cả nhà bọn họ đều sẽ biến mất, loại chuyện bí ẩn này, cũng không cần phải che giấu.

Hoàng đế nửa tin nửa ngờ: "Vậy nếu chỉ là một giấc mộng thì sao?"

Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Vậy thì cứ theo lẽ thường sống như bây giờ."

Hoàng đế suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu như các ngươi thật sự bị lão thần tiên đón đi, có cơ hội cũng báo mộng cho trẫm, nói cho trẫm biết phía trên kia có dáng vẻ như thế nào."

Ngài nghĩ có như thế nào thì mình cũng là hoàng đế chân chính, nếu có một ngày rời đi, có lẽ cũng có thể đi đến cái gọi là phía trên đó.

Cho nên kêu Tiêu Hàn Tranh báo mộng cho ngài.

Tiêu Hàn Tranh có chút dở khóc dở cười, tất nhiên là không nghĩ tới hoàng đế sẽ nói như vậy.

Xem ra mặc dù hoàng đế không phải là hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng tin hơn nửa.

Không thể không nói, những năm này tiểu tức phụ của hắn để cho sư phụ lão thần tiên cõng nồi rất thành công.

Hắn cười gật đầu: “Vâng!"

Hai ngày còn lại, Tiêu Bạch Lê dẫn theo Hề Duệ, Tiêu Hàn Dật cũng mang theo tức phụ đến ở phụ Nghệ vương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/phien-ngoai-1.html.]

Bữa trưa và bữa tối mỗi ngày cả nhà đều ngồi ăn cùng nhau.

Thời Khanh Lạc cũng giống như là hồi quang phản chiếu vậy, hai ngày này không còn ngủ mê man hơn nửa ngày nữa, bình thường giống như trước đây vậy, cùng người thân bằng hữu sum họp.

Đồng thời mang tài sản trong tay sắp xếp ổn thỏa.

Giữ lại một nửa cho người của Lương gia, một nửa còn dư lại đều quyên góp ra ngoài làm việc tốt.

Hôm nay, người một nhà cùng nhau ngồi xe ngựa đi đến bờ hồ ở ngoại ô kinh thành.

Tiêu Hàn Tranh đã kêu người chuẩn bị xong một cái thuyền, bốn người một nhà mang theo Ngốc Ngốc lên thuyền.

Lương Vũ Lâm và đám người Khổng thị đứng ở bên hồ nhìn theo.

Cũng có người biết tin sớm, lặng lẽ chạy tới gần đó nhìn lén.

Ám vệ của hoàng đế cũng tìm tới.

Thuyền đi tới vị trí giữa hồ, Thời Khanh Lạc kêu hai đứa trẻ vẫy tay từ biệt với đám người gia gia nãi nãi.

Mới đây nàng đã nói trước với hai đứa trẻ, cả nhà bọn họ phải đi nơi khác, sau này cũng sẽ không còn được gặp lại đám người gia gia nãi nãi nữa.

Ban đầu hai đứa trẻ rất đau lòng, nhưng dần dần cũng đón nhận.

Vì vậy dùng sức vẫy tay với đám người gia gia nãi nãi.

Khẩu khí chống đỡ cả người Thời Khanh Lạc đột nhiên tan biến.

Nàng tựa vào trong n.g.ự.c của Tiêu Hàn Tranh: "Tranh Tranh, ta ở bên kia đợi các chàng."

"Nếu như các chàng không tìm được ta, liền làm chút gì đó để cho ta có thể nhìn thấy, ta lập tức đi tìm các chàng."

Tiêu Hàn Tranh ôm lấy Thời Khanh Lạc gật đầu: "Được, người một nhà chúng ta ở nơi nào cũng phải đoàn viên."

Sau đó Thời Khanh Lạc đưa tay kéo hai đứa trẻ, sờ Ngốc Ngốc một cái, tay rũ xuống nhắm mắt, cả người ngừng thở.

Cho dù đã sớm đoán được, nhưng Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy tiểu tức phụ không còn hô hấp, vẫn là đau lòng.

Sau đó hắn đưa tay ôm hai đứa trẻ và Ngốc Ngốc vào trong lòng mình.

Đột nhiên, một trận gió lớn nổi lên, toàn bộ mặt hồ đều bắt đầu lay động.

Người đứng ở ven hồ thấy vậy đều sững sốt.

Tiếp đó bọn họ chỉ thấy giữa hồ đột nhiên xuất hiện một cái nước xoáy, cuốn cả chiếc thuyền chìm vào trong đó.

Đợi đến khi chiếc thuyền hoàn toàn biến mất, trận gió lớn kia cũng theo đó mà biến mất.

''Trời a, cả nhà Phúc Bảo quận chúa thật sự biến mất rồi."

"Thì ra bọn họ thật sự bị lão thần tiên đón đi."

"Chuyện này cũng quá thần kì rồi, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin đâu."

Mỗi một người nhìn lén đều trợn to hai mắt, để lộ dáng vẻ không thể tin kinh ngạc đến ngây người.

Vành mắt Khổng Nguyệt Lan hồng hồng tựa vào lồng n.g.ự.c của Lương Vũ Lâm, mặc dù rất không nỡ, nhưng một nhà con trai lớn đi đến nơi tốt hơn để sinh sống, bà cũng vui mừng cho bọn họ.

Đám người Tiêu Bạch Lê và Tiêu Hàn Dật cũng có suy nghĩ giống như vậy.

Hoàng đế rất nhanh cũng biết chuyện này, còn phân phó người lặn vào trong hồ vớt thuyền.

Ai ngờ tới sắp lật cả cái hồ cũng không có tìm được chiếc thuyền kia, càng không tìm được t.h.i t.h.ể của một nhà bốn người và con ngỗng lớn kia.

Chuyện này càng khẳng định cho chuyện lão thần tiên tới đón cả nhà Phúc Bảo quận chúa đi lên trên trời hưởng phúc.

Mọi người đều hâm mộ, chuyện này cũng truyền thành một đoạn giai thoại.

Những người trước đó vốn dĩ không tin vào sự tồn tại của lão thần tiên, lần này hoàn toàn tin rồi.

Cũng vì vậy hương khói của ngôi đạo quán ở thôn Hạ Khê kia càng thêm thịnh vượng.

Bên kia, trong phòng bệnh của bệnh viện.

Thời Khanh Lạc chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là một bức tường màu trắng.

Cơ thể rất yếu ớt, chỉ là ngón tay có thể động một chút.

Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên bên tai nàng: "Chị tỉnh rồi, chị tỉnh rồi."

Một giọng nói khác thì lập tức kéo cửa gọi to: "Bác sĩ, bác sĩ mau tới, chị tôi tỉnh rồi!"

Bình luận

42 bình luận

  • Ad ơi đang đọc truyện tự nhiên ko hiện trang nữa sầu ghê🥹

    Yên yên 1 tuần trước · Trả lời

  • Đang đọc bình thường mà h tự dưng k hiện trang nữa ad ơi 🥲

    Meoneo 1 tuần trước · Trả lời

  • Xi măng phải có máy nghiền . 3 đầu 6 tay mà làm đc lắm việc thế .

    Minh Nguyệt 2 tuần trước · Trả lời

  • Thật sự truyện rất hay, hài hước dí dỏm nữa. Các bạn kiên nhẫn đọc truyện từ từ sẽ đọc hết thôi. Cám ơn bạn dịch rất nhiều nha À, đoạn khúc Đồ gia hình như bị thiếu chương, khúc Đồ tiểu thư chặn Nghệ Vương, bị thiếu chương trước thì phải

    Vân 2 tuần trước · Trả lời

  • đọc mấy chương đầu thấy truyện dưỡng thê vãii

    mê mấy chị đẹp 2 tuần trước · Trả lời

  • hiu hiu bị thiếu mất chương 243 rùi ạ

    Ngọc Huyền 2 tuần trước · Trả lời

  • Qua team từ truyện Xuyên về cổ đại làm cô nương lợi hại, các bạn dịch mượt ghê Nhưng mình có góp ý nhẹ ở truyện này là ad ktra lại lỗi chính tả và tên nhân vật nhé (những chương trước là Thời Khanh Lạc, qua chương 361 thì lại Lạc Thời Khanh) Rất cảm ơn team đã dịch truyện🤗

    Màn thầu 3 tuần trước · Trả lời

    • Sống lại ta thành hoạ quốc yêu nữ cũng đáng xem lắm luôn đó bạn. Mình theo team này từ bộ đó, hóng ngày hóng đêm luôn

      Nhun 3 tuần trước · Trả lời

    • vâng ạ. để mình sửa

      Đan Linh 3 tuần trước · Trả lời

    • Haha mình cũng thấy bộ đó rồi, đang tính đọc xong bộ này là nhảy qua liền nè🤭🤭🤭

      Màn thầu 3 tuần trước · Trả lời

    • Tks ad nha. Lâu r mới đọc bộ truyện dài mà thoả mãn như vậy😂

      Màn thầu 3 tuần trước · Trả lời

  • Truyện cả 1000 chương 😁😁

    Hoa cổ 3 tuần trước · Trả lời

  • Vậy là xong một bộ truyện rồi truyện hay lắm cảm ơn ad đã dịch ạ mong chờ bộ tiếp theo ạ🥰🐰

    Ilovecute 3 tuần trước · Trả lời

  • Đang khúc gây cấn hết mất tiêu chờ đồ gia bị nghiệp quật

    Ilovecute 3 tuần trước · Trả lời

Loading...