XUYÊN ĐẾN MẠT THẾ, TỪ CHỐI LÀM BIA ĐỠ ĐẠN - CHƯƠNG 116: KHÔNG PHẢI THUẦN HUYẾT

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:02:42
Lượt xem: 1,327

"Nguyễn Minh Hoặc này từ đầu đến cuối là một tên điên chính hiệu."

Nguyễn Đình Tu mở miệng chính là nói một câu như vậy, đem Nguyễn Minh Hoặc tức muốn đập đồ.

Hắn phẫn nộ nói: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy thằng nhãi! Có tin ta giờ một phát tiễn ngươi về trời luôn không? Đừng cho là ta hiện tại không làm gì được ngươi!"

Tiểu Mỹ cùng Tiểu Lệ một trái một phải trấn an Nguyễn Minh Hoặc nguôi ngoai lửa giận.

 "Chủ thượng bớt giận, không cần cùng đám rác rưởi này chấp nhặt."

Nam Cung Dạ không sợ c.h.ế.t thầm thì nói: "Cái gì mà chủ thượng, đều là niên đại gì rồi."

Tiểu Lệ lập tức rút ra trường côn kim sắc, muốn tiến lên thu thập Nam Cung Dạ.

Lại bị Nguyễn Minh Hoặc ngăn lại.

"Chúng ta đi trước, chờ một lúc lại đến."

Những tên tiểu quỷ một đứa so với một đứa càng làm hắn thêm giận dữ.

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của hắn, những người này căn bản chạy không thoát, đợi đến lúc xú nha đầu kia thức tỉnh, hắn trực tiếp tới kiểm tra là được.

Cùng Nguyễn Minh Hoặc đi đến lầu bốn, Tiểu Mỹ có chút không hiểu hỏi:

"Chủ thượng, làm gì phải để bản thân mình uỷ khuất như thế, trực tiếp g.i.ế.c chết, rút khô m.á.u của hắn, lại làm xú nha đầu kia thức tỉnh chẳng phải là xong rồi sao."

Nguyễn Minh Hoặc sau khi rời khỏi lầu năm, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, không có tức giận mà kiên nhẫn nói: "Ngươi biết cái gì, cam tâm tình nguyện cho m.á.u mới có thể thức tỉnh, bị ép m.á.u đối với đồng tộc mà nói, có kịch độc."

Hắn muốn để cho Nguyễn Đình Tu trợ giúp Bạch Trà Trà thức tỉnh, cũng không phải hắn muốn đem Bạch Trà Trà hạ độc chết.

"Đi, đi xem một chút ba cái kia thế nào."

-

Nguyễn Minh Hoặc sau khi mang theo Tiểu Mỹ, Tiểu Lệ rời đi, Hàn Băng Vũ cùng Bạch Nhã Ý cố ý lưu lại.

Không nhìn tất cả những người khác.

Nguyễn Đình Tu lời nói ngắn gọn nhưng nội dung súc tích nói.

"Muội muội, người tên là Nguyễn Minh Hoặc này thực chất là cùng thế hệ với phụ mẫu chúng ta, nhưng cũng không phải là thuần huyết.

Mấy trăm năm trước, huyết mạch Huyết tộc còn không có tàn lụi giống bây giờ. Hắn bởi vì xúc phạm tổ huấn, săn g.i.ế.c nhân loại, bị trục xuất ra khỏi Huyết tộc. Dựa theo tộc quy, bị lão tổ tông hạ cấm chế, vĩnh thế không còn là người của Huyết tộc."

"Hiện tại không biết hắn dùng biện pháp gì, thân thể không còn là Huyết tộc người, nhưng lại là giống loài mới, trở thành Zombie vương."

"Mục đích hiện tại của hắn hẳn là muốn dùng  huyết mạch chi lực của hai huynh muội chúng ta phá bỏ cấm chế, trở lại làm Huyết tộc.

Dù sao trên thế giới này, thuần huyết loại Hoàng tộc huyết mạch chỉ còn sót lại hai chúng ta mà thôi.

Chỉ cần ngươi không thức tỉnh, hắn liền không làm gì được ngươi."

Bạch Trà Trà không ngốc, hơi một liên tưởng, đại khái cũng đoán được bảy tám phần.

Nàng sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu, nghi ngờ hỏi: "Vì cái gì Nguyễn Minh Hoặc liền chắc chắn ta nhất định sẽ thức tỉnh a?"

Không đợi Nguyễn Đình Tu nói cái gì, nàng liền tự mình trả lời: "Nếu đám người kia chắc chắn ta sẽ thức tỉnh, vậy khẳng định sẽ có lý do bắt buộc ta phải thức tỉnh. Đến cùng là lý do gì, mà có thể nhất định khiến ta phải thức tỉnh mới được a?"

Nàng cẩn thận suy nghĩ một vòng, vẫn không tìm ra nguyên nhân. Ánh mắt nàng rơi vào trên thân Nguyễn Đình Tu.

Nhắc tới trên đời này người có thể làm cho nàng thỏa hiệp, kia tất nhiên là ca ca của nàng.

"Ca ca? Có phải Nguyễn Minh Hoặc làm gì với ca ca rồi đúng không?"

Nguyễn Đình Tu gật gật đầu.

"Ca ca sau khi bị trúng chiêu sẽ suy yếu, hắn thừa dịp đó hạ tinh thần ám chỉ lên người ca, hắn là Zombie vương dị năng hệ tinh thần vô cùng cường đại.

Chờ dược hiệu trên người ca ca mất đi tác dụng, tinh thần ám chỉ liền sẽ phát huy tác dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-den-mat-the-tu-choi-lam-bia-do-dan/chuong-116-khong-phai-thuan-huyet.html.]

Ca ca đã sớm đã thức tỉnh, thực lực chân chính có thể cùng Nguyễn Minh Hoặc phân cao thấp một phen, có thể đối với thuần huyết loại huyết mạch áp chế, nếu như không phải uống phải loại dược không nên uống đồ vật, cũng sẽ không trở thành dạng này."

"Nguyên bản ca ca sợ muội không thể nào tiếp thu được việc mình không phải là nhân loại. Vốn muốn bồi dưỡng tình cảm cùng muội một chút, để muội tín nhiệm ca hơn, sau lại tìm cơ hội thích hợp, thú thật hết mọi chuyện cùng muội về truyền thuyết Huyết tộc.

Sau đó lại giúp muội thức tỉnh, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc."

"Chờ dược hiệu trên người ca ca tản đi, ca ca cam đoan có thể áp chế tinh thần ám chỉ trong vòng năm phút, đến lúc đó ca ca có biện pháp đưa muội cùng mọi người ra ngoài."

Câu nói cuối cùng này của Nguyễn Đình Tu, là hắn tận lực hạ giọng nói, chỉ cho Bạch Trà Trà cùng Nam Cung Dạ nghe được mà thôi.

Bạch Trà Trà không có trực tiếp đáp ứng, mà nàng nhìn về phía hai người Nam Cung Dạ cùng Thất Dạ Tuyết một mặt bình tĩnh ở bên cạnh: "Ta cùng ca ca ta là hấp huyết quỷ, các ngươi không sợ sao?"

Nam Cung Dạ vừa định nói chuyện, đột nhiên Nhạc Chính Vũ một mực cúi thấp đầu ngước lên nói chuyện: "Không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm! Các ngươi những quái vật này, đều đáng chết!"

Nam Cung Dạ gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Chính Vũ, thất vọng nói: "Nguyên lai đây chính là nguyên nhân khiến ngươi phản bội lại lão đại sao? Cũng chỉ bởi vì ngươi biết lão đại không phải là nhân loại?"

Nhạc Chính Vũ u ám nói: "Người kia nói với ta dược tề này đối với nhân loại vô hiệu, chỉ đối với hấp huyết quỷ mới có tác dụng.

Ta đem thuốc kia hạ xuống bốn ly nước cùng trong cơm canh chúng ta ăn, bốn người chúng ta tất cả đều uống thuốc kia, nhưng chỉ có mình Nguyễn Đình Tu xảy ra chuyện, như vậy xác định hắn không phải là nhân loại.

Hiện tại hắn cũng tự mình thừa nhận, vậy việc ta làm căn bản không có sai! Ta không có phản bội bất cứ kẻ nào! Bởi vì Nguyễn Đình Tu vốn dĩ không phải là người!"

Thất Dạ Tuyết hốc mắt đỏ bừng, nàng nức nở nói: "Chính Vũ ơi là Chính Vũ, ngươi tại sao có thể nghĩ như vậy được? Mọi người chúng ta ai cũng biết, người nhà của ngươi đều là bị Zombie cắn chết, trong lòng ngươi có hận ý với Zombie chúng ta có thể lý giải. 

Nhưng chúng ta là người nhà với nhau mà, nào có phải người dân nước lã với nhau đâu? Những virus Zombie này đâu phải do lão đại làm, người nhà ngươi cũng đâu phải do lão đại giết, tất cả mọi việc đều không liên quan đến lão đại. Ngược lại là lão đại một mực che chở chúng ta, bảo vệ chúng ta không phải sao?

Vậy cớ gì chỉ vì biết lão đại không phải là nhân loại ngươi liền đổ hết tội lỗi lên đầu lão đại. Xem lão đại là nguyên nhân của sự bất hạnh.

Ngươi…ngươi đây là lấy oán báo ơn, ăn cây táo rào cây sung!"

Nhạc Chính Vũ cười ha ha, cùng thường ngày không giống nhau, tưởng chừng người trước mặt đây không còn là Nhạc Chính Vũ mà bọn hắn biết nữa.

"Nhưng người kia vốn dĩ cũng là bọn hắn hấp huyết quỷ nhất tộc! Virus Zombie, cũng là do người kia làm ra! Không có bọn hắn, nhân loại chúng ta làm sao lại phải chịu những thảm hoạ này? Các ngươi đừng nói nữa, ta không hối hận vì những việc ta làm đâu, những quái vật này đều đáng chết!"

Bạch Trà Trà nhìn lướt qua thần sắc Nguyễn Đình Tu, dù cho gương mặt của anh nàng vẫn không đổi sắc, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được những lời nói của Nhạc Chính Vũ vẫn thương tổn đến ca ca của nàng.

Nàng nhíu mày phản bác: "Coi như chúng ta là quái vật đi, nhưng quái vật cũng có tốt có xấu, tựa như nhân loại các ngươi vậy, không phải cũng đồng dạng có tốt có xấu sao?"

Nàng nghĩ đến lúc mình đi theo Nguyễn Đình Tu lần đầu đến căn cứ đế đô, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện ca ca mình đã làm, âm thanh không khỏi lạnh lùng nói: "Ca ca ta từ trước đến nay làm việc đều là vì mưu cầu lợi ích cho nhân loại các ngươi, toàn bộ đế đô căn cứ đều có thể minh giám cho ca ca, sự việc rõ ràng như ban ngày thế này, ca ca không thẹn với lương tâm a.

Loại người như ngươi, đ.â.m lén sau lưng đồng đội, ngay cả anh em vào sinh ra tử cùng mình, dựa vào lưng nhau để sống sót đến giờ mà vẫn có thể phản bội được, không phải là cặn bã thì cũng là rác rưởi, ngươi không có tư cách phán xét ca ca ta!"

Nàng nói xong không nhìn Nhạc Chính Vũ nữa, mà là nhìn về phía Nguyễn Đình Tu, hỏi: "Ca ca, toàn bộ con mắt của ca đều là màu đỏ thẫm, nhìn màu càng ngày càng đỏ đang dần dần chuyển sang màu huyết hồng, ca ca có phải muốn hút m.á.u hay không?"

Nguyễn Đình Tu một mực tựa vào trên người Nam Cung Dạ, hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Nam Cung Dạ khi nghe được câu nói này của Bạch Trà Trà, xác định hắn không có các loại sợ hãi phản ứng, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mới mở miệng nói: "Đúng vậy, bất quá ta có thể khắc chế nó."

"Bằng không muội cho ca ca ăn chút gì đi? Ca ca có chút đói bụng."

Thất Dạ Tuyết nghe được Nguyễn Đình Tu nói đói bụng, lập tức lật ra balo mang ở trên người, từ trong balo móc ra một khối lương khô.

Mở ra đưa đến bên miệng Nguyễn Đình Tu.

Nguyễn Đình Tu lắc đầu.

"Không cần, không phải cái này, ta muốn ăn hoa quả sấy do muội muội làm cơ."

Bạch Trà Trà lập tức lĩnh ngộ hàm ý của ca ca nàng.

Ca ca nàng đang nói đến ở đây là đồ ăn bên trong không gian của nàng.

Khó trách nàng lấy ra đồ ăn trong không gian ra cho mọi người ăn, đối với người bình thường không có tác dụng gì lắm, nhưng bọn hắn là hấp huyết quỷ, biết đâu lại có tác dụng đặc biệt gì thì sao?

Không thể trách nàng lại có thể nghĩ như vậy, dù sao cái Bí Cảnh Không Gian này là huyết mạch chi lực truyền thừa, khẳng định đối với hấp huyết quỷ nhất tộc có chỗ đặc thù.

Nàng suy nghĩ một chút, từ trong không gian lấy ra một ly nước ép táo hồng.

Mặc dù ca ca của nàng nói quả táo hồng chỉ có tác dụng tăng lên dị năng cho chủ nhân không gian, nhưng nó không chỉ có thể tăng lên dị năng, còn có thể chữa trị vết thương.

Nếu có thể đem dược hiệu trong thân thể ca ca nàng trực tiếp giải quyết hết liền tốt.

Bình luận

161 bình luận

  • Rất mê truyện về thể loại mạt thế như này , mong nhà Đường sẽ ra nhiều bộ như này nữa

    Tít 2 tuần trước · Trả lời

  • Ủng hộ Đường nhà tui nhé 🫶🏻

    Cuối Đầu Trước Bát Cơm 2 tuần trước · Trả lời

  • Hay nhaaa

    Huahua 2 tuần trước · Trả lời

  • Shop ơi, câu văn lộn xộn nên thấy nản khi đọc á shop Ọ Ọ

    Miuuu 2 tuần trước · Trả lời

    • Đây là bộ đầu tiên của Nhà Đường làm, mà nhà Đường cũng là newbie trong lĩnh vực dịch truyện này thôi nên câu văn vẫn còn chưa mượt mà như các nhà khác (╥╯^╰╥) nàng thông cảm cho nhà Đường nhaaa. Đường tin rằng càng dịch thêm truyện thì khả năng hành văn của Đường sẽ tốt hơn nàaaa ~^^~

      Mắm Muối Chanh Đường 2 tuần trước · Trả lời

    • Okey hem sao. Dịch thêm nhiều truyện hay nha Đường~ ❤︎

      Miuuu 2 tuần trước · Trả lời

  • Đường chủ vạn tuế, vạn vạn tuế. Chờ mong những bộ khác cuốn như bộ này của Đường chủ💖

    Banhmichaca 2 tuần trước · Trả lời

    • Nhà Đường đang có đam mê bất diệt với mấy bộ mạt thế, nếu nàng cùng giống Đường thì nhớ theo dõi Đường nhaaa~

      Mắm Muối Chanh Đường 2 tuần trước · Trả lời

    • Đúng đúng, đúng gu toi rồi bà ơi, toi follow bà gồi, toi sẽ chăm lên web này theo dõi bà

      Banhmichaca 2 tuần trước · Trả lời

  • Full rồi 🎉🎉🎉 Truyện hay quá, cảm ơn nhà Đường nè. Iu iu ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

    Trang July 2 tuần trước · Trả lời

  • Hôm nay Đường Đường năng suất quá , up xong bộ truyện rồi. Cám ơn Đường Đường nhiều, dịch thêm mấy bộ nữ cường nữa nha. Donate Đường Đường tô phở ăn sáng lấy sức hen

    Hien Le 2 tuần trước · Trả lời

    • Awww cảm ơn nàng nhiều nhoaaa~ tối qua nhà Đường ráng dịch nốt cho full luôn, cuối cùng cũng hoàn rồi nè ~^^~ cảm ơn nàng đã đồng hành cùng nhà Đường, nhà Đường sẽ ra thêm nhiều nhiều bộ truyện khác nữa, nàng nhớ đón đọc nha >

      Mắm Muối Chanh Đường 2 tuần trước · Trả lời

  • Sao nghe mùi sắp hoàn vậy huhuhu. Đội ơn chủ top, chủ tóp uy dũng😁

    Banhmichaca 2 tuần trước · Trả lời

  • Nhà Đường ơi không biết bộ này tầm bn chương vậy ạ.

    Hunnie 2 tuần trước · Trả lời

  • Lại được cái hay hỏi! Bộ mắc hỏi hay gì😂

    Banhmichaca 3 tuần trước · Trả lời

Loading...