Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuống Tóc Làm Ni Cô - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:02:45
Lượt xem: 202

35

Ta cao hứng đi qua, hành lễ với hắn.

Hắn miễn lễ của ta, để cho những người khác lui ra.

Thím Vương ôm Hoài Ngọc xuống.

Dung Sâm kéo tay ta, thâm tình chân thành: "Tiểu Thiền, hôm qua ta còn chưa nói hết, thật ra ta… người ta thật sự thích, là nàng.”

Ta nghi hoặc nhìn hắn.

???

Người hắn lấy sẽ là Liễu Như Yên cơ mà?

Ồ.

Nam nhân, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất.

Giọng hắn chua chát: "Lúc trước là ta còn quá nhỏ, nàng không ở bên cạnh, ta mới biết trong lòng ta rốt cuộc nghĩ đến ai.”

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Trong lòng ta thầm sảng khoái, trên mặt khó xử lại xấu hổ: "Nhưng mà, ta nhìn ra được, Như Yên tỷ tỷ thích ngài, nàng theo ngài lâu như vậy, ngài không thể phụ lòng nàng. Ta biết Thái tử điện hạ, là một quân tử chính trực thiện lương, tuyệt đối sẽ không phụ lòng một nữ tử yếu đuối.”

Hắn quả nhiên sắc mặt lại khó xử: "Như Yên đối với ta trợ giúp rất lớn, nàng là kỳ nữ tử, hiểu rất nhiều thứ, giang sơn xã tắc cần nàng. Cho nên, coi như vì bách tính, ta cũng muốn cưới nàng."

Thật biết dát vàng lên mặt mình.

Liễu Như Yên đẹp như vậy, nam nhân nào không muốn cưới?

36

Ta vẻ mặt cảm động nhìn Dung Sâm: "Vì bách tính, ta cũng nguyện ý chúc phúc các ngài, từ nay về sau, các ngài chính là ca ca và tẩu tẩu của ta!"

Dung Sâm vội nói: "Không, Tiểu Thiền, ta cũng muốn cưới nàng. Chờ ta đăng cơ, các nàng chính là hai cung hoàng hậu, cân sức ngang tài. Một Tây hoàng hậu, một Đông hoàng hậu.”

???

Trong lòng ta đã không thể dùng chấn động để hình dung.

Tuy rằng ta cảm thấy, nam nhân như Dung Sâm, tam thê tứ thiếp rất bình thường, cho nên ta cũng không cầu hắn chỉ có một mình ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuong-toc-lam-ni-co/chuong-9.html.]

Nhưng bây giờ ta sắp lấy chồng thứ hai rồi.

Hắn còn muốn cùng ta?

Nguyên bản trong nội dung vở kịch, ta đều đấu không lại Liễu Như Yên, ta cũng không dám tin tưởng ta bây giờ còn có thể đấu được.

Hơn nữa, Lưu Văn Kiệt cũng rất tốt.

Ta nhìn thấy y, tim vẫn đập nhanh, vui không kìm được.

Ta hoàn toàn không cần thiết vì đi làm Hoàng hậu, vẫn là một Hoàng hậu bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì không có Dung Sâm yêu thích, sẽ hy sinh cả đời của mình.

Chỉ cần rời khỏi Dung Sâm, thiên địa của ta rất rộng lớn.

Cho nên, ta chính nghĩa đẩy tay hắn ra.

37

“Không được!” Giọng nói của ta rất có khí phách.

Trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, ta tận tình khuyên bảo: "Kỳ thật, ngài có biết vì sao, ta đem tình cảm nam nữ đối với ngài chuyển hóa thành tình huynh muội không?"

Hắn khó khăn mở miệng: "Là lúc trước ta nói không có tình cảm nam nữ với nàng, làm tổn thương trái tim nàng?"

Ta lắc đầu: "Tình cảm của ta làm sao có thể không kiên định như vậy? Là bởi vì, Phật tổ cho ta gợi ý, ngài nói, điện hạ là thiên tuyển chi tử, nhưng ta không phải. Nếu ta lại si tâm ái mộ, sẽ khắc ngài! Lúc trước ngài bị phế truất, cũng là bởi vì ta đối với ngài có tâm tư bất chính, cho nên ảnh hưởng đến vận mệnh của ngài! Sau đó ta không đi theo ngài thì ngài có phải liền một đường đi thẳng.”

Ta mấp máy môi, lại tiếp tục biên: "Ta lập gia đình, không chỉ là vì cho nhà chúng ta khai chi tán diệp, kéo dài huyết mạch, còn có một nguyên nhân, chính là, Phật tổ nói, ta phải gả cho người khác. Ta vận xui này, mới có thể không ảnh hưởng ngài."

“Này…”

Ta thở dài: "Phụ thân Hoài Ngọc lúc trước, chính là tướng công c.h.ế.t sớm của ta, cũng bị ta khắc chết, kỳ thật chàng ấy cũng coi như là ngăn cản tai họa cho ngài. Nếu không là bởi vì ta gả cho chàng ấy thì sợ ngài cũng sẽ có tai ương huyết quang. Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, vận mệnh liên lụy quá sâu. Ta chết, ngài cũng sống không lâu. Nhưng khi hai chúng ta còn sống, lại giống như nhím, không thể ở quá gần. Cho nên ta lập gia đình, đối với khí vận của ngài là trợ lực tốt nhất."

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ, tái nhợt của hắn, tâm tình ta trầm trọng: "Kỳ thật ta đã nói với tướng công đáng thương đã c.h.ế.t của ta, hắn có thể sẽ bị ta liên lụy, nhưng hắn nói, hắn không ngại, hắn nguyện ý vì Thái tử điện hạ ngăn cản tai họa. Không nghĩ tới, hắn thật sự chết, hu hu… đều là ta hại hắn!"

Dung Sâm vừa định nói gì đó.

Ta đưa tay ngăn hắn lại, mà là nói: "Điện hạ, ngài nếu thật sự áy náy, liền chiếu cố tốt con trai Đại Tráng đi! Hoài Ngọc đáng thương, tuổi còn nhỏ đã không có cha. Tướng công ta cũng đáng thương, ngài không biết, hắn khi còn bé qua có bao nhiêu đáng thương…"

Ta lôi kéo Dung Sâm thao thao bất tuyệt kể về quá khứ bi thảm của Đại Tráng.

Cuối cùng, hắn ở trong lúc ta thoát mẫu bay tứ tung, hốt hoảng chạy trốn.

Nhìn bóng lưng hắn, ta hô: "Điện hạ, lần sau chúng ta lại nói tiếp, Văn Kiệt cũng có rất nhiều chuyện xưa.”

Loading...