Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xưng thần dưới váy - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-10 12:07:55
Lượt xem: 196

Vì để đảm bảo đại lễ phong hậu không xảy ra điều gì bất chắc.

Thẩm Uyển Tịch đã sai người trói ta lại, bịt mắt, lén lút xuất cung.

Nàng ta lại phấn khích xem xét cung điện, trái phải đều sờ sờ một chút, chính là bộ dạng chưa thấy qua việc đời.

“Chờ đại lễ ngày mai qua đi, hết thảy trong cung này đều thuộc về con.”

Trong mắt Thẩm mẫu tỏa ra sự tham lam.

Thẩm Uyển Tịch đắc ý cười nói.

“Những đồ Thẩm Uyển Nhan dùng qua ta không cần. Đến lúc đó, ta muốn bệ hạ chuẩn bị cho ta những thứ tốt hơn!”

Hai mẹ con đua nhau tưởng tượng vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, ngoài điện truyền đến tiếng tiểu thái giám lanh lảnh.

“hoàng thượng giá lâm!”

Hai người nhìn nhau, đều có chút bối rối.

Dựa theo tập tục của Đại Chu, trước ngày đại hôn tân lang và tân nương không thể gặp mặt.

Cho dù là hoàng gia, cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi này.

Theo lẽ thường, trước đại lễ phong hậu, đế hậu sẽ có một tháng không được gặp nhau.

Nhưng chỉ có ta biết, trong một tháng đó, mỗi đêm Cố Thì Dục luôn tránh tai mắt của người khác, lén lút đến điện của ta.

Ta nhiều lần ghét bỏ hắn quá dính người.

Nhưng Cố Thì Dục lại giống như một con c.h.ó lớn, không nhìn thấy chủ nhân sẽ lo lắng, nằm trên gối ta làm nũng nói.

“Một ngày không nhìn thấy Uyển Uyển, cả người trẫm đều không thể yên tâm.”

Những đại thần trong triều kia, nếu nhìn thấy vị bệ hạ ngày thường hung ác nham hiểm kia, trước mặt ta lại dịu dàng giống bộ dạng mèo c.h.ó, chỉ sợ cũng phải rớt tròng mắt xuống đất.

Rất nhanh ngoài điện đã truyền đến tiếng bước chân.

Cố Thì Dục lại lo lắng ra sốt ruột, đi đến cực nhanh.

Rất nhanh Thẩm Uyển Tịch cũng trấn tĩnh lại.

Nàng ta nhanh chóng sửa sang lại dung mạo, lộ ra ý cười rạng rỡ, nhẹ nhàng bước lên, nghênh đón Cố Thì Dục.

“Thần nữ bái kiến bệ hạ!”

Cố Thì Dục nhíu mày, vô thức lùi về phía sau hai bước.

“Ngươi là người ở đâu? Từ khi nào trong cung hoàng hậu lại có thêm nô tài mà trẫm không biết?”

Khi vừa tiến cung, ta đã phải trải qua nhiều lần ăn khổ.

Về sau, Cố Thì Dục luôn bảo vệ an toàn cho ta.

Đem tất cả thái giám và cung nữ trong cung của ta đều đổi thành người của hắn.

Nếu không phải lúc Thẩm Uyển Tịch tiến cung, ta đều cho cung nhân lui ra ngoài, bọn họ nghĩ đến việc ra tay, cũng khó như lên trời.

Thẩm Uyển Tịch sững sờ.

Nô tài sao?

Vậy mà hắn xem nàng ta như nô tài sao?

Sau một thoáng khiếp sợ, Thẩm Uyển Tịch rất nhanh đã trấn định lại.

Năm năm không gặp, lại thêm đèn đuốc lờ mờ.

Nhất thời Cố Thì Dục không nhận ra mình cũng là chuyện bình thường.

Nàng ta xấu hổ lại mang theo nét e dợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Thì Dục, giọng nói mềm mại cất lên.

“A Dục, ta là Uyển Tịch. Ta không có chết, ta đã trở về.”

Nàng ta má phấn ngậm xuân, thật sự là bộ dạng thiếu nữ e lệ.

Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười như có muôn vàn nhu tình.

Cố Thì Dục nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt nàng ta, một hồi mới bừng tỉnh nói.

“Thẩm Uyển Tịch?”

“Đã nhớ, ngươi là mm của Uyển Nhan sao?”

“Đêm hôm khuya khoắt tiến cung tìm tỷ tỷ ngươi, có chuyện gì quan trọng sao?”

Đối với chuyện Thẩm Uyển Tịch “chết đi sống lại”, dường như Cố Thì Dục không ngạc nhiên chút nào.

Ngược lại, giọng nói của hắn lại bình thản, nhưng đáy mắt lại như hiện lên mấy phần bất mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xung-than-duoi-vay/chuong-2.html.]

Cố Thì Dục có lòng chiếm hữu cực mạnh đối với ta.

Có khi, ta chỉ nói thêm vài lời ở cung Triêu Bái, hắn cũng sẽ đen mặt, bắt đầu ghen tuông.

Càng đừng nói đến việc hiện tại đêm đã khuya, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.

Cố Thì Dục khó mà cho Thẩm Uyển Tịch sắc mặt tốt.

Thẩm Uyển Tịch...mm?

Hai mắt Thẩm Uyển Tịch trừng thật lớn, không thể tin được mình lại nhận được vẻ mặt lạnh lùng như vậy.

Đôi mắt nàng ta tràn đầy ai oán, càng tăng thêm mấy phần đáng yêu phong tình.

“A Dục, có phải ngươi oán trách ta lúc đầu không từ mà biệt?”

“Nhưng ta cũng có nỗi khổ tâm...”

“Ta biết, ngươi đối xử tốt với tỷ tỷ, chỉ bởi vì nàng có chút tương tự với ta.”

“Hiện tại ta đã trở về, ngươi hãy buông tay để tỷ tỷ được tự do đi.”

“Chỉ cần ngươi đáp ứng với ta, giải tán hậu cung, lấy giang sơn làm sính lễ.”

“Ta sẽ đồng ý làm hoàng hậu của ngươi.”

Thẩm Uyển Tịch còn đang líu lo không ngừng về giấc mộng của nàng ta.

Cố Thì Dục cũng nhướng mày.

Ánh mắt của hắn độc ác, như lưỡi kiếm sắc bén.

“Câm miệng! Hiện tại tỷ tỷ ngươi ở đâu?”

Đế vương tức giận như sấm sét.

Thẩm Uyển Tịch bị dọa đến mềm nhũn chân, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.

Nàng ta nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Cố Thì Dục lắp bắp nói.

“Tỷ, tỷ tỷ đã xuất cung. Đi nơi nào, ta cũng không biết.”

Thẩm mẫu ở một bên cũng choáng váng.

Trong lòng bà ta luôn nghĩ, khi hoàng đế nhìn thấy nữ nhi của mình sẽ mừng rỡ như điên, sẽ ngay lập tức ban thánh chỉ lập nàng làm hậu.

Nhưng ngoài dự kiến của hai mẹ con bà ta, từ khi Cố Thì Dục bước vào cung hoàng hậu, dường như không nhìn qua Thẩm Uyển Tịch một chút nào.

Thậm chí sau khi biết ta mất tích, còn tức giận với Thẩm Uyển Tịch...

Thẩm mẫu có chút lo sợ bất an mở miệng.

“Bệ, bệ hạ, Thẩm Uyển Nhan chỉ là vật thay thế cho Uyển Tịch.”

“Bây giờ Uyển Tịch đã trở về, vẫn nên lập Uyển Tịch làm hậu.”

“Nữ nhân kia, có thể tùy ý đuổi đi...”

Nghe được có người nói chuyện thay mình, Thẩm Uyển Tịch lúc này ấm ức đến đỏ mắt.

“A Dục, ngươi lại vì một thế thân mà tức giận với ra? Ngươi còn như vậy, ta sẽ không làm hoàng hậu của ngươi, hừ!”

Sắc mặt Cố Thì Dục đã đen đến đáng sợ.

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn qua hai người, gằn từng chữ một.

“Ai nói với các ngươi Uyển Nhan chỉ là vật thay thế? Thẩm Uyển Tịch, ngươi cũng xứng sao?”

Thoáng chốc sắc mặt Thẩm Uyển Tịch trở nên trắng bệch.

Lúc này Cố Thì Dục quay đầu đi, giọng nói lạnh lẽo như sương giá.

“Đem hai nữ nhân ti tiện này giải vào thiên lao, nghiêm hình tra tấn.Trước khi trời sáng, nhất định phải tìm ra chỗ ở của hoàng hậu!”

Trong tiếng hét chói tai không cam lòng của hai mẹ con kia, thị vệ không chút nể tình kéo bọn họ xuống.

Cho đến khi bị lôi ra ngoài, Thẩm Uyển Tịch vẫn không thể tin được tất cả những chuyện vừa xảy ra.

“A Dục ca ca, ta là Uyển Tịch!”

“Là Uyển Tịch mà ngươi yêu nhất!”

“Thẩm Uyển Nhan chỉ là thế thân!”

“Ngươi không thể vì nàng ta mà đối xử với ra như vậy...”

Một thị vệ chê nàng ta ồn ào, sợ quấy rầy sự yên tĩnh, đã không chút thương hoa tiếc ngọc đánh một bạt tai lên mặt Thẩm Uyển Tịch.

Hai chiếc răng cửa đầy m.á.u rơi xuống, mũi cũng lệch sang một bên.

Thẩm Uyển Tịch bị một cái tát này trực tiếp ngất xỉu, rốt cục cũng không còn la hét nữa.

Loading...