Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XƯNG ĐẾ - Chương 7 - 8

Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:36:09
Lượt xem: 209

7

Ta lấy thân phận của Bùi Ngọc ở lại quân doanh, làm việc so với kiếp trước thuận lợi hơn rất nhiều.

Cữu cữu phái thân tín của mình ở bên cạnh chăm sóc ta, ta sai người chế tạo riêng giày cùng trang phục khiến bản thân nhìn cường tráng lên không ít, nhìn qua còn có mấy phần thiếu niên khí thế hào hùng.

Liền người quen bên cạnh ta, cũng không dám khẳng định ta có phải là Bùi Nhan hay không.

Dù sao ai cũng thấy làm quý phi an nhàn sung sướng biết bao nhiêu, làm gì có người lại từ bỏ để chạy tới biên cương cát thổi mù mịt như này.Chỉ cần là người bình thường ai cũng sẽ biết chọn điều có lợi cho mình.

Nhưng ta là người không bình thường

Bản thân đã thổ lộ tâm tình với cữu cữu, cho nên ông ấy thường mang theo ta xuất hiện trong quân doanh.

Người biết chân tướng ngoài Từ Hằng Chí thì cũng chỉ có ta và cữu cữu. Hai người bọn ta đều cảm thấy bình thường chỉ có hắn là ngày nào cũng lo lắng.

“Hằng Chí, yên tâm đi!”

Hằng Chí cười khổ lắc đầu “Chiến sự một ngày không ngừng, ta liền một ngày cũng không thể yên tâm được”

Hai bọn ta thảo luận về động thái gần đây của quân đột quyết, cùng nhau đi  ra bên ngoài.

Chợt nghe tiếng ồn ào từ phía xa.

Nhìn thấy hai nhóm người đang đứng trên sân luyện võ giằng co, đang giương cung bạt kiếm.Nếu không phải trong quân doanh không cho phép ẩu đả đánh nhau, chỉ sợ cái chớp mắt tiếp theo họ sẽ lao vào đ.ấ.m đá.

Hai bên đều có một người cầm đầu.

Một bên là tướng lính dưới tay cữu cữu, xuất thân từ biên quan, phần lớn là hoàn cảnh gia đình khó khăn không sống nổi mới đi tòng quân.

Bên còn lại là những công tử thế gia đến từ kinh thành, chỉ vì muốn có thêm chiến công để được phong quan tiến chức.

“Ầm ĩ gì ở đây vậy?”

“Không có việc gì làm sao?”

Ta cao giọng ngăn lại.

Thấy ta cùng Từ Hằng Chí tới, thủ hạ của cữu cữu ta - đội trưởng Tiền Vũ thu lại đao đã ra khỏi vỏ một nửa, hừ lạnh một tiếng giải thích:

“Xin Bùi phó tướng làm chủ cho chúng ta!”

Một bên khác, là công tử có gương mặt trắng nõn thêm mấy phần thanh tú mỉm cười một tiếng:

“Một đám dân đen, có biết ta là ai không? Cũng dám cùng ta tranh đài luyện võ”

Người này ngược lại ta đã từng gặp mấy lần.

Hoắc Giang An, nhi tử của hầu tước Sùng Diên.là biểu đệ của đương kim hoàng thượng đương triều. Cũng được coi là người có vai vế lớn nhất trong đám công tử kinh thành tới đây để kiếm chiến công.

Bên cạnh có vài người đem đầu đuôi câu chuyện nói lại.

Hôm nay vốn dĩ đến lượt đám người Tiền Vũ dẫn người tới võ đài luyện tập, lại bị đám người Hoắc Giang An  giành chỗ.

Hai nhóm người này vốn đã ngứa mắt nhau,  cho nên lập tức khắc khẩu.

Ta nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Giang An một chút, âm thanh lạnh lùng nói “ Hoắc Giang An, đã tiến quân doanh thì bất luận có gia thế như nào cũng đều là binh sĩ”

“Trong quân tự có quy củ, ngươi vi phạm quân kỷ, cùng người khác tranh chấp, ta phạt ngươi mười gậy, có ý kiến gì không?”

Hoắc Giang An biến sắc “Ngươi dám!”

Ta rũ mi mắt xuống, che dấu sự trào phúng bên trong, ta có gì không dám?

Hoàng đế kiêng kị cữu cữu, cho nên thường hướng trong quân nhét người của mình.

Hoắc Giang An là biểu đệ của hoàng đế, từ lâu ta nhìn hắn đã không thuận mắt.

“Người tới, xử lý theo quân pháp, mang xuống đánh mười gậy!”

Hắn rút ki.ếm ra “ Cha ta là Sùng Diên hầu, là người nhà họ Hoắc, nhi tử của quận chúa  Ninh An, ta xem ai dám đụng đến ta!”

Người xung quanh rục rịch không ai dám tiến tới, hai mặt nhìn nhau.

Nếu như không cần thiết thì không ai nghĩ sẽ đắc tội với đám quý tộc.

Thấy thế, Hoắc Giang An đắc ý cười lên “ Bùi Ngọc, ngươi đừng cho là ta không biết chuyện của ngươi. Ở chỗ này ra oai cái gì? Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ không thể thi khoa cử, tới quân doanh làm phó tướng, thật đúng là làm người khác cười rớt hàm răng mà!”

Ta cong môi cười “Phải không?”

Ta quay người cầm lên một cây gậy, hướng thẳng tới đầu gối của Hoắc Giang An quất xuống.

“Hôm nay ta sẽ để ngươi lĩnh hội một số kiến thức, cái gì gọi là văn võ song toàn”

Hoắc Giang An hét thảm một tiếng, bị ta quất quỳ trên mặt đất. Ta bẻ khớp ngón tay, vun gậy lên đuổi theo hắn ta quất đúng mười gậy.

Vị công tử cho tới bây giờ chưa từng bị ai đánh qua, hiện tại bị ta quất không ngừng hét thảm.

Đánh hắn xong, ta một bên cầm gậy chống xuống đất, một bên lớn tiếng nói:

“Ta biết, trong số các ngươi vẫn có người lén lút xem thường ta”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xung-de/chuong-7-8.html.]

“Một kẻ đọc sách không nên thân, ngay cả chiến trường cũng chưa trải qua dựa vào cái gì mà quản các người”

Ta nói lại những câu mà các binh sĩ bàn tán lúc nói chuyện phiếm, trên mặt cũng không hiện ra vui hay buồn.

Việc bọn họ không để ta vào mắt cũng là chuyện rất bình thường, dù sao ta mới đến, cho dù có được cữu cữu tự tay chỉ dạy thì trong mắt đại đa số bọn họ ta cũng chỉ là một tên tiểu tử, vai không thể vác, tay không thể nâng. Tự nhiên lại được lên làm phó tướng khiến lòng binh khó phục.

“Hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này, có ai không phục tiến lên đấu một trận”

Ta đá Hoắc Giang An ra, dẫm chân nhảy lên võ đài.

Hi~~~ Vịt nè

“Tới đây, qua ngày hôm nay sẽ không còn cơ hội tốt như vậy đâu”

8

Người bên dưới hai mắt nhìn nhau, lại không ai dám động.

Ta cũng không vội, ung dung đứng chờ.

“Nếu là không ai lên, vậy thì sau này ta còn nghe được lời đàm tiếu nào liền xử lý theo quân pháp”

“Ta đến!”

Dưới đài luyện võ, một nam tử vai u thịt bắp mặc áo giáp cắn chặt răng đáp.

Hắn nhảy lên, trong tay cầm theo một thanh trường đao, cao hơn ta nửa cái đầu. Từ trên cao nhìn xuống.

“Bùi phó tướng nói nhớ giữ lời, đả thương ngươi cũng đừng khóc tìm cha đấy”

Ta nhếch môi, mang theo cây gậy điểm một cái “ Nói nhảm nhiều quá”

Binh sĩ kia hét lớn một tiếng, cầm đao xông tới, ta lại nghiêng người tránh được.

“Động tác quá chậm”

Vừa nói chuyện, binh sĩ bị ta dùng gậy đánh liên tục vào các vị trí trên thân thể.

Thừa dịp hắn bị đau mà né tránh, ta dùng mũi chân đá vào cổ tay cầm  đao của hắn, cây đao bay ra cắm thẳng dưới võ đài. Còn cây gậy trên tay ta đã đặt ngang cổ hắn.

Ta nâng cằm, nhếch miệng cười nói “ Kế tiếp”

Nhìn thấy ta lưu loát giải quyết nam tử cường tráng như vậy, binh sĩ phía dưới trở nên kích động không đợi hắn xuống dưới đã có người nhịn không được vội vã nhảy lên.

“Ta đến cùng Bùi phó tướng so hai chiêu!”

.....

Liên tiếp đánh bay mười bảy người, ta cũng cảm thấy có chút mất sức, dựa vào cây gậy đứng ở một bên.

“Như thế nào?”

“Bùi phó tướng uy vũ!”

Phía dưới vang lên những tiếng hô hào hứng khởi, khiến cho mấy vị tướng quân ở trong lều phải ghé đầu ra coi.

Sau khi nghe được nguyên nhân, nhịn không được cười nói:

“Qủa nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Đại soái, Bùi phó tướng đúng là có phong thái năm đó của ngài nha!”

“Từ lâu đã biết Bùi phó tướng đọc sách tốt, không nghĩ tới công phu cũng tốt như vậy”

Ta cùng cữu cữu từ xa liếc nhìn nhau, nghe vậy cũng không nhịn được mang theo mấy phần ý cười.

Nếu Bùi Ngọc thật sự ở chỗ này, đoán chừng là đã để người ta khiêng xuống rồi.

Đệ đệ kia của ta, quả thật là một đóa kiều hoa, chỉ cần gió có chút lớn đã dễ dàng thổi bay hắn đi.

Nghĩ đến Bùi Ngọc, nụ cười của ta bỗng dừng lại.

Trong kinh không có tin tức truyền tới, cũng không biết mấy ngày qua nó ở trong cung sống như nào.

Với tình thế bây giờ, không có tin tức cũng là chuyện tốt.

Giải tán đám người kia xong, ta mới nhảy xuống khỏi đài luyện võ.

Vừa xoay người đã thấy Hoắc Giang An ngổi xổm dưới gốc cây.

“Ngồi xổm chỗ này làm gì vậy?”

Hoắc Giang An mím môi, xấu hổ cả nửa ngày như giống mấy cô nương chốn khuê phòng.

“Không nói gì thì ta đi đây”

Dứt lời ta cũng không để ý tới xoay người rời đi.

Một lúc sau mới truyền đến giọng nói của Hoắc Giang An.

“Bùi Ngọc, thật xin lỗi”

“Ta không nên nói ngươi không thể thi khoa cử, ngươi so với ta mạnh hơn rất nhiều”

Ta sững sờ quay đầu lại, Hoắc Giang An đã chạy lẹ như một cơn gió, chỉ còn ta đang đứng dưới mặt trời với vẻ mặt kinh ngạc.

Khó có được vài con em quý tộc biết nói được tiếng người.

Loading...