Xuân Sắc Đào Hồng - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:49:44
Lượt xem: 1,752

Ta mỉm cười tặng thêm cho hắn một hộp.

 

Hắn khiến ta nhớ đến một buổi chiều mưa năm nào, cũng có một chàng trai tuấn tú, trong cơn say nhẹ đã mua một hộp bánh hồ đào giòn cho nương tử thèm ăn của mình.

 

Ta đưa một tay siết chặt ngực, hương vị đó... thật ngọt ngào.

 

Tiểu Đào Hoa lớn lên từng ngày, tính tình, thi thư, nữ công, bếp núc đều xuất sắc, chỉ có chữ viết là nguệch ngoạc như chó gặm thế nào cũng không luyện được.

 

Giống hệt cha nàng.

 

Ở đây lâu ngày, ta quen biết thêm không ít người, cũng có nhiều nam tử nhờ mai mối đến cầu hôn.

 

Mai mối mở miệng ra là nói trời hoa đất diệt, vị tú tài kia lễ độ thế nào, vị thương nhân kia giàu có hiền lành ra sao.

 

Ta mỉm cười từ chối từng người một.

 

"Tiên phu của ta rất nhỏ mọn, chàng ấy sẽ không vui đâu."

 

Bởi vì ta đã từng có được một bảo vật, trên đời này không ai có thể sánh bằng.

 

Đắc Bảo, Đắc Bảo...

 

Này, chàng bảo ta phải sống thật tốt, ta đã làm việc thiện, ta đã sống thật tốt.

 

Một ngày nọ, ta thức dậy chải đầu, phát hiện trên mái tóc xanh đen đã có thêm một sợi tóc bạc chói mắt.

 

Chưa kịp buồn, ta đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ở cửa, hóa ra có người ngã xuống.

 

Gần đây trong thành có không ít người chạy nạn, thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi này đói xỉu, gầy trơ xương, rách rưới tả tơi, đại khái cũng là một trong số đó.

 

Chúng ta đã cưu mang hắn.

 

Ai ngờ sau này Tiểu Đào Hoa lại từ chỗ ban đầu không ưa nhau với thiếu niên này mà cuối cùng lại lưỡng tình tương duyệt.

 

Một người không phải chàng không lấy, một người không phải nàng không cưới.

 

Ta may cho Tiểu Đào Hoa bộ đồ cưới màu đỏ thẫm, đưa nàng lên kiệu hoa đến đón dâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuan-sac-dao-hong/chuong-10.html.]

Nhìn qua nụ cười e thẹn của nàng, ta như thấy chính mình mười bốn năm trước.

 

Khi đó ta mang theo tâm trạng thấp thỏm chờ mong, lòng theo kiệu hoa lên lên xuống xuống, không biết sẽ gặp người như thế nào, cuộc sống sẽ ra sao.

 

Tâm trạng của ta khi đó rất phức tạp, chỉ riêng không có hai chữ hối hận.

 

Bây giờ cũng vậy.

 

Tiểu Đào Hoa nhanh chóng sinh hạ một đứa trẻ. Da đứa bé nhăn nheo, giữa hai hàng lông mày còn có lớp vảy màu vàng nhạt, vừa ngáp một cái, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

 

Ta mới biết rằng thì ra trẻ mới sinh lại xấu xí như vậy... mà cũng đáng yêu đến thế.

 

Vợ chồng trẻ bàn bạc với ta, sau này con của họ đều sẽ mang họ Giang.

 

Ta đi đến rừng đào, báo cho tướng công tin vui này.

 

Chàng không cần lo lắng, chúng ta vẫn luôn nhớ đến chàng.

 

Cho dù sau này ta không còn nữa, Tiểu Đào Hoa không còn nữa thì cũng sẽ có người nhớ chàng là tổ tiên, đến Thanh Minh, Trung Nguyên sẽ có người đốt giấy cho chàng.

 

Chàng sẽ không bao giờ cô đơn lẻ bóng.

 

Ta dựa vào gốc đào khẽ nói, chỉ là mãi không có ai ôn hòa đáp lại, chỉ có những cánh hoa đào theo gió nhẹ nhàng rơi xuống, dịu dàng đậu trên tay ta.

 

Đám trẻ lớn lên từng ngày, việc buôn bán ở tiệm đều giao cho vợ chồng trẻ quản lý, ta có nhiều thời gian hơn để ở bên chàng.

 

Sức khỏe của ta ngày càng yếu, trí nhớ cũng ngày càng kém. Lúc trước muốn mang cho chàng rượu đào ta mới làm, mở hộp ra mới phát hiện mình lại bỏ vào một ấm trà rỗng.

 

Ngay cả con đường nhỏ này, trước kia nhắm mắt cũng có thể đi đến cuối, giờ đây dường như cũng trở nên dài hơn, còn suýt nữa thì ngã giữa đường.

 

Trời rất nắng, ánh nắng xuyên qua những cành cây lốm đốm chiếu vào mắt ta, khóe mắt ta vô cùng cay xè, không tự chủ được mà rớm lệ.

 

Có lẽ không lâu nữa, ta có thể đi cùng chàng rồi.

 

May quá, sắp rồi.

 

Cuối cùng cũng sắp rồi.

 

(Hết)

Bình luận

5 bình luận

Loading...