Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 02:32:15
Lượt xem: 926

Ta vẫn chưa kịp hét lên, Vương Dư đã một tay túm lấy ta, đẩy ta vào trong rừng sâu phía sau đình đá.

 

Rừng cây này dày đặc, quả thực gây cản trở nhất định cho tầm nhìn của thích khách, nhưng cũng không phải kế lâu dài, bọn ta một trước một sau đi vội trong núi rừng, chỉ trong thời gian một nén nhang, phía sau đã mơ hồ vang lên tiếng cành cây bị bẻ gãy.

 

Có lẽ đã lâu không bắt được, thích khách có chút mất kiên nhẫn, dứt khoát nghe tiếng đoán vị trí, một đám mũi tên đầy sức mạnh, tàn nhẫn phóng về hướng chúng ta đang chạy trốn!

 

Ta đã sống mười mấy năm, chưa bao giờ chạy nhanh giống như hôm nay, thậm chí còn vượt qua Vương Dư đã quen sống trong nhung lụa, trên đường còn không quên quay đầu gọi thẳng tên hắn.

 

"Vương Dư, chúng ta chia ra chạy!"

 

Hắn đáp lại ta chính là túm lấy cổ tay của ta, mạnh mẽ ép ta vào một cái động thấp phía trước, bản thân thì theo sát phía sau, lại xé áo bào đen xuống che đậy cửa động.

 

Sau đó, chúng ta căng thẳng che lại mũi miệng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, phi nhanh bên ngoài động.

 

Thích khách, có nhiều hơn một người!

 

Không biết đã qua bao lâu, ta hơi động đậy một chút, nhỏ tiếng hỏi người bên cạnh: "Vương Dư, kế tiếp phải làm sao?"

 

Hắn rên một tiếng đáp lại: ".................Đừng nói chuyện."

 

Ta lúc này mới phát hiện bên tay ẩm ướt, Vương Dư xốc tấm vải đen kia lên, nương theo ánh trăng sáng kiểm tra chính mình, chỉ thấy giữa đùi hắn bị trúng tên, m.á.u tươi đã tràn xuống đầu gối rồi.

 

Trong sơn động eo hẹp, một trận im lặng đáng sợ.

 

Rất lâu sau, ta lẩm bẩm nói: "Bọn họ sẽ còn quay lại."

 

Vương Dư không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vết thương của mình, vẻ mặt trống rỗng ----- chắc hẳn hắn cũng rõ ràng, thích khách không nghe thấy động tĩnh, tất nhiên sẽ biết được hắn đang trốn, mà đỉnh núi này cũng không lớn, mấy tên thích khách quay lại điều tra vài lần, trước khi trời sáng nhất định có thể tìm thấy.

 

Vương Dư không có cách nào chạy trốn, nhưng ta ở bên cạnh hắn, cũng khó mà thoát chết.

 

Khó có thể tin, cái vị thân phận mang đến chênh lệch cực lớn cho chúng ta, vậy mà sắp bị tử vong cuốn đi.

 

Có thể c.h.ế.t cùng một chỗ với lang gia Vương Dư, thậm chí có thể khiến ta trở thành đối tượng được tập thể thiếu nữ ở Đại Nghiệp hâm mộ, quả thật còn tôn vinh hơn so với làm hoàng hậu.

 

Ta suy nghĩ, nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười.

 

Đối phương tự xé áo của mình xuống, băng bó lên miệng vết thương cầm máu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Ngươi cười cái gì?"

 

Có lẽ là người sắp chết, ta không hiểu sao trở nên gan dạ: "Đích muội của ta từng nói, nếu có thể ở cùng Vương lang một đêm, cho dù c.h.ế.t cũng xứng đáng."

 

"Không nghĩ tới nguyện vọng của nàng ta, toàn bộ đều bị ta thực hiện rồi."

 

Vương Dư: "............Ha."

 

Tiếng này không rõ ý tứ, lại thờ ơ cười lạnh, đủ để nói rõ thái độ của hắn đối với việc này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-6.html.]

Ngừng một lúc, hắn đột nhiên hỏi ta: "Ngươi phản đối mẹ cả ngươi bắt ngươi làm thiếp, vì sao không phản kháng?"

 

Ta nghe vậy liền bật cười.

 

Dưới ánh trăng, hai ba con chuột chạy qua chân bọn ta, chân ta run lên, chỉ vào con chuột đồng kia hỏi hắn:

 

"Xin hỏi lang quân, vì sao mèo thích ăn chuột, chuột lại không thích ăn mèo?"

 

"Lẽ nào, là do thịt mèo kia chua chát khó ăn, nên chuột mới không thích ăn sao?"

 

Vương Dư nghe vậy, trầm mặc không nói.

 

Trên thực tế, vị này là con trai trưởng của Vương gia, là cánh tay đắc lực của Tư Mã Thị, cũng hãm sâu vào trung tâm vòng xoáy quyền lực, thậm chí đang phong nhã hào hoa liền lâm vào chỗ chết.

 

Nếu nhất định phải chết, hà cớ gì phải so ai thảm hơn?

 

Ánh mắt của ta, lẳng lặng dõi theo con chuột đang hốt hoảng chạy trốn kia, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, mới thấp giọng nói:

 

"Vương Dư, ta nguyện thay ngươi xuống núi."

 

Đối phương nghe vậy, đôi mắt lạnh như băng cuối cùng cũng tự hạ thấp địa vị nhìn xuống ta: "Ngươi muốn làm như nào?"

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Chỉ cần ta trên đường phát ra tiếng động, sẽ mê hoặc phán đoán của bọn họ, tranh thủ thời gian cho ngươi."

 

Hắn chỉ ừ một tiếng, dường như không còn gì để mất, ta tiếp tục nói: "Nếu ta chết, không phải bị thích khách g.i.ế.c chết, mà là bị mẹ cả hạ độc thủ, ngươi hãy vạch trần tội ác của bà ta với mọi người."

 

"......................"

 

"Nếu ta sống, liền xin lang quân một thỉnh cầu."

 

"Thỉnh cầu gì?"

 

"Còn chưa nghĩ xong."

 

"..........................Được."

 

Thấy hắn đồng ý, ta duỗi tay tháo mấy đoạn vải dính m.á.u trên vết thương của hắn xuống, sau đó lấy tinh thần bò ra khỏi động, một đường tiến vào rừng rậm, chạy như điên xuống dưới chân núi!

 

Này vừa đi, gần như là mười phần chết!

 

Trên đường chạy trốn, ta đem vải nhiễm m.á.u ném trong bụi cỏ, trên cây, trong sơn động.

 

Sau lưng không xa, mấy tiếng hô hào dần dần tới gần.

 

Càng xuống dưới chân núi, đường núi càng dốc, ta càng không khống chế được thăng bằng, thậm chí té ngã mấy lần, đến giày cũng rơi mất một chiếc, tất cũng sớm bị mài rách, ướt đẫm dính ở lòng bàn chân.

 

Mà thích khách phía sau đã dần tới gần, chỉ nghe thấy tiếng xé gió vù vù bên tai, dưới chân ta trượt một cái, lập tức cả người lăn xuống dưới chân núi!

Bình luận

2 bình luận

Loading...