Xuân Lai Triêu Triêu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:24:21
Lượt xem: 1,752

Năm mười hai tuổi, cha ta là Tôn Đại Quý nhất quyết gả tỷ tỷ cho tên lưu manh đầu trộm đuôi cướp ở trấn là Triệu Tam.

 

Tỷ tỷ khóc lóc không chịu gả, tức quá, ta kéo theo Nguy Đông Hà lớn lên cùng ta từ nhỏ đi đến nha môn đánh trống.

 

Nguy Đông Hà sợ đến mềm cả chân: "Thôi đi Tiểu Xuân, Triệu Tam ở trấn Thanh Thạch hoành hành ngang ngược, ngay cả huyện lệnh cũng chưa chắc quản được."

 

Ta không tin: "Công đường là nơi công bằng, ta không tin Triệu Bát Tì không trị được hắn."

 

Trên công đường, Triệu huyện lệnh ngáp ngắn ngáp dài thăng đường, vuốt chòm râu quai nón, cười híp mắt với ta: "Ồ, không phải là Tiểu Xuân nhà Tôn chưởng quầy tiệm gạo sao, ngươi muốn tố cáo ai?"

 

"Cha ta", ta nói lớn, đồng thời bổ sung thêm: "Triệu Tam."

 

Triệu huyện lệnh cười ha hả: "Sao Triệu Tam lại thành cha của ngươi rồi?"

 

Cả công đường nha dịch đều cười ồ lên, ta tức giận đứng bật dậy: "Cười cái gì mà cười, đừng cười nữa! Có gì buồn cười chứ!"

 

Vừa khéo Triệu Tam Triệu Gia Nam đi ngang qua trên phố, vậy mà có kẻ thích hóng chuyện bên ngoài nha môn cách xa cũng hét lớn lên với hắn: "Tam gia! Triệu Tam gia! Con gái của ngài đi kiện ngài đấy!"

 

Kẻ ác bá của trấn Thanh Thạch là Triệu Gia Nam bước vào nha môn, ngang nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh Ngô Sư gia.

 

Triệu huyện lệnh thế mà lại không quản hắn.

 

Hắn nhướng mày nhìn ta, khóe môi cong lên: "Ngươi là Tôn Vân Xuân? Tôn Thu Nguyệt là tỷ tỷ của ngươi?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuan-lai-trieu-trieu/chuong-1.html.]

"Đúng vậy."

 

"Sao vậy, nàng không chịu gả cho ta?"

 

"Đương nhiên, tỷ tỷ của ta không thích kẻ thô lỗ, ngươi là một tên lưu manh thì sao xứng với tỷ ấy chứ!" Ta tức giận chỉ tay vào hắn.

 

Từ khi vào nha môn, hắn vẫn luôn tỏ ra vẻ cà lơ phất phơ, tư thế tùy ý dựa vào ghế, hứng thú gõ gõ bàn, trong lời nói tràn đầy hứng thú.

 

Triệu huyện lệnh và Ngô Sư gia như xem kịch mà cười theo, thế mà không thèm quản!

 

"À, chuyện hôn sự này vốn là cha ngươi định ra, ta không thể từ chối, nếu nàng ấy không muốn, vậy thì thôi vậy."

 

Ta đang tức giận, hắn lại thản nhiên nói: "Thôi vậy." Còn đứng dậy làm bộ muốn rời đi.

 

Ta sững sờ trong chốc lát, rất nhanh đã phản ứng lại, lại nói với hắn: "Cái gì mà ngươi không thể từ chối? Tỷ tỷ của ta dịu dàng hiền huệ, lại còn xinh đẹp, là ngươi không xứng với tỷ ấy, chứ không phải tỷ ấy không xứng với ngươi."

 

Triệu Gia Nam cười cười, có vẻ lười để ý đến ta, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

 

Bên ngoài có người hóng chuyện nói với hắn: "Tam gia, con gái của Tôn Đại Quý có hai đứa, đứa lớn không chịu, bảo ông ta gả đứa nhỏ cho ngài đi."

 

"Đừng, tức giận phồng má lên như con cá nóc nhỏ, làm con gái ta thì xứng."

 

Cả công đường cười ồ lên, Tôn Vân Xuân ta ngày hôm đó mất hết mặt mũi, người người ở trấn Thanh Thạch đều nói ta có thêm một người cha.

 

Bình luận

22 bình luận

  • Cảm động quá 😭 chuyện buồn nhưng rất đáng đọc nhé mọi người ơi 😭😭

    Kim Cúc 2 ngày trước · Trả lời

  • truyện cảm động ghê😭

    Nhã Cầm 2 ngày trước · Trả lời

  • Mình thấy có mấy bạn hỏi giải thích thì đây là suy luận của mình: Nhất khúc tân từ tửu nhất bôi, Khứ niên thiên khí cựu đình đài, Tịch dương tây hạ kỷ thời hồi? Vô khả nại hà hoa lạc khứ, Tự tằng tương thức yến quy lai, Tiểu viên hương kính độc bồi hồi. Nghĩa đen của bài thơ theo mình hiểu là tác giả ngồi uống rượu hưởng tiết trời, chợt nhận ra tuy cùng 1 chỗ nhưng tiết trời đã đổi, tự vấn mặt trời đã lặn không biết khi nào mới mọc lại, cành hoa bất đắc dĩ phải héo rụng (Vô khả nại hà hoa lạc khứ), nhưng chim yến vẫn quay lại nơi này như một thói quen (Tự tằng tương thức yến quy lai), rồi lại bồi hồi mảng sân nhỏ dù hoa đã không còn Áp vào hoàn cảnh của nữ chính, "vô khả nại hà hoa lạc khứ, tự tằng tương thức yến quy lai", ý nói bất đắc dĩ bị đẩy vào đường cùng, cuộc sống thường nhật đã bị đảo loạn, không biết khi nào mới về được quỹ đạo bình thường, nhưng rồi cũng như một thói quen quay về nơi trấn nhỏ, cùng với những con người thân quen, tuy cảnh không còn nữa, nhưng người vẫn vẫn bồi hồi nhớ mong

    moc 2 tuần trước · Trả lời

  • mn phải đọc bộ này nhé, tui đọc mà khóc như chó, thật sự rất hay luôn. kết có hậu xỉu.

    cá bún 3 tuần trước · Trả lời

  • Lạc à ! Lạc . Đậu à ! Đậu đọc 10 truyện của bạn thì tui khóc hết 7 rồi ☹️ thì có nên đến với nhau nữa không …

    Selenabui 3 tuần trước · Trả lời

  • Truyện hay quá à, khóc hết nước mắt luôn mong team luôn làm những bộ hay như này

    Vân 1 tháng trước · Trả lời

  • Truyện rất hayyyy

    Uyenn 1 tháng trước · Trả lời

  • Truyện hay nhức nhối luôn trời ơi, hay dữ lắm mọi người ơi đọc đi 10 sao không nói nhiều

    Uyenn 1 tháng trước · Trả lời

  • Truyện nì thơm quá, rất mong các bộ khác cùng tác giả :_))

    Kiến 🐜 1 tháng trước · Trả lời

  • Khóc sưng mắt, truyện phải nói là cực kỳ xuất sắc luôn ạ.

    Lana 1 tháng trước · Trả lời

Loading...