Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuân Hiểu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-12 11:09:48
Lượt xem: 419

1.

Sau khi được tái sinh, tôi lập tức gọi cảnh sát.

Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì có tiếng gõ cửa dồn dập:

"Ôi không, cô chủ Nam Thu, Thời Tự bị bắt cóc rồi! Kẻ bắt cóc còn gọi điện cả về nhà!”

Người ngoài cửa không ai khác chính là Lâm Thanh Dư, con gái của bảo mẫu nhà tôi.

Thiết Mộc Lan

Nghĩ đến những gì Lâm Thanh Dư đã làm ở kiếp trước, tôi tự nhiên cảm thấy lạnh hết cả gáy.

Tôi đẩy mạnh cửa: "Các người ầm ỹ cái gì ? Nếu nó bị bắt cóc thì mau gọi cảnh sát đi, nói cho tôi biết thì có ích gì?”

“Không thể gọi cảnh sát đươc. Tôi cũng không nói rõ cho cô hiểu ngay được. Chúng ta phải đi nhanh đi tìm Thời Tự đi.”

Lâm Thanh Dư không chú ý đến vẻ mặt của tôi, cô ta lo lắng muốn đưa tay ra kéo tôi nhưng tôi đã hất văng tay cô ta ra:

“Chú ý thân phận của cô đi. Chủ nhà còn chưa nói gì mà người làm đã sồn sồn lên rồi.”

“Ai không biết lại tưởng cô đây là con gái lớn của nhà họ Thẩm cơ đấy.”

Lâm Thanh Dư sửng sốt một lúc, cô ta vẫn chưa hiểu được tại sao tôi lại đột nhiên trở nên lạnh lùng với cô ta như vậy?

Nhưng cô ta luôn đóng vai là người tốt, nếu không thì ở kiếp trước đã không có cách nào thay thế tôi và trở thành một đứa con gái giả tạo.

Lâm Thanh Dư không nghĩ về điều đó nữa và tỏ ra cung kính, nhưng lời nói của cô ta cứ luôn hướng tôi tới việc đi giải cứu Thời Tự bị bắt cóc:

"Nam Thu, Thời Tự đã bị người ta bắt cóc. Những kẻ bắt cóc muốn cô mang ngay một triệu đến cho họ, nếu không bọn bắt cóc sẽ g.i.ế.t con tin."

"Chú và dì đều đi công tác chưa về. Bây giờ chỉ còn cô mới có thể cứu được Thời Tự thôi.”

Tôi vẫn chưa vội đi xuống lầu, bình tĩnh nhìn cô ta:

“Cô gọi tên thân thiết quá nhỉ. Tôi với Thẩm Thời Tự thân với cô lắm sao?”

Lúc này Lâm Thanh Dư mới hiểu ý tôi, mặt cô ta tái nhợt nói: “Cô chủ Thẩm…”

Tôi lười nghe cô ta nói tiếp nên trực tiếp đi qua cô ta rồi đi xuống tầng.

Vừa ngồi xuống, dì Lâm đã lại gần tôi, khuôn mặt đầy lo lắng như không phải là giả:

“Vợ chồng ông chủ không ở trong nước, còn cậu chủ thì lại xảy ra chuyện và giờ cả nhà cũng chỉ còn có cô mới có thể chịu trách nhiệm.”

"Cô chủ, bây giờ cô có muốn chuẩn bị xe không?"

Tôi liếc nhìn bà ta rồi bắt chéo chân nghịch di động: “Tôi chưa chuẩn bị.”

“Cô chủ…nếu bây giờ cô không đi, kẻ bắt cóc sẽ g.i.ế.t cậu chủ.”

“Tôi biết, cô chủ, cô sợ gặp nguy hiểm, nhưng nếu cậu chủ xảy ra chuyện gì…”

Tôi ném vỡ chén trà dưới chân dì Lâm: “Đe dọa tôi cơ à?”

“Không ạ, cô chủ hiểu lầm rồi.”

Dì Lâm nhanh chóng cúi đầu xuống thấp đến ngực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuan-hieu/chuong-1.html.]

“Vậy thì im đi.”

Dì Lâm cúi người ngồi xổm xuống để nhặt những mảnh sứ trước mặt tôi, chiếc điện thoại di động của bà ta tuột khỏi túi và rơi ngay trước mặt tôi.

Một chiếc ô tô trị giá 500.000 nhân dân tệ hiện lên trên màn hình.

Tôi thản nhiên hỏi: “Dì Lâm định mua một chiếc ô tô hay sao?"

"Vâng, thưa cô, có một chiếc ô tô chở Thanh Dư đi học cũng thuận tiện.“

"Ồ, tôi chỉ thuận mồm hỏi vậy thôi.”

Lâm Thanh Dư, người vừa biến mất một thời gian lại xuất hiện ở cầu thang, điện thoại bàn trong phòng khách bỗng reo lên.

Lâm Thanh Dư lập tức hét lớn:

"Là của kẻ bắt cóc!"

Tôi liếc nhìn cô ta rồi nhấc máy, ở đầu bên kia của điện thoại, tên bắt cóc đã sử dụng bộ thay đổi giọng nói để đe dọa tôi:

“Cô Thẩm, cô có thể tự mình cầm một triệu đến phía nam thành, một bên nộp tiền, một bên thả người.”

"Bằng không, đừng trách bọn ta vô lễ!"

Tôi thấy Lâm Thanh Dư lo lắng nhìn tôi và thầm nhắc tôi:

“Đừng chọc giận hắn, cô hứa đi!”

Tôi cười khẽ: “Tôi đã gọi cảnh sát rồi, mấy người mau chóng thả con tin rồi nhanh bỏ trốn đi.”

2.

Hai người trước mặt tôi và kẻ bắt cóc ở đầu bên kia điện thoại đều bối rối.

Tôi cúp máy ngay lập tức.

Lâm Thanh Dư ngập ngừng nhìn tôi: “Nam Thu, cô chỉ đang lừa dối họ thôi phải không?"

“Thời Tự là em trai ruột của cô, sao cô có thể bỏ rơi cậu ấy chứ? Nếu để ông bà chủ biết được thì họ sẽ rất lo lắng đấy.”

Tôi mỉm cười trước tiếng còi báo động đang vang lên điên cuồng bên ngoài biệt thự:

"Điều đó thực sự làm cô thất vọng rồi."

Dì Lâm đột nhiên ngã xuống đất, tôi liếc nhìn bà ta, nhưng sau đó đã bị Lâm Thanh Dư chặn lại:

"Mẹ, đừng lo lắng về thời gian. Người may mắn sẽ gặp được vận mệnh của mình, mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Ồ, hay quá.

Nếu không phải sống lại, tôi còn tưởng rằng hai người này thật sự quan tâm đến Thẩm Thời Tự đấy.

Dì Lâm đã làm bảo mẫu ở nhà tôi từ rất lâu rồi.

Bản thân bà ta từng kể mình là mẹ đơn thân và chỉ muốn nuôi Lâm Thanh Dư để sống cuộc sống yên ổn như xưa. Những lời nói chân thành như vậy đương nhiên đã khiến bố mẹ tôi cảm động.

 

Loading...