XUÂN DI NƯƠNG - Chương 10 + 11

Cập nhật lúc: 2024-07-06 22:33:33
Lượt xem: 640

10

Bọn họ ân ái thắm thiết ước chừng được một khắc.

Cô gia bắt đầu có chút bực bội, ánh mắt chăm chặp liên tục nhìn về phía ta.

Ánh mắt chứa đựng dục vọng đó khiến lòng ta trào lên một trận buồn nôn.

Tiểu thư vẫn cười tươi, nhưng ta đã thấy chiếc khăn tay trong tay nàng đã bị bóp đến nhăn nhúm.

Nàng nhẹ nhàng cười với cô gia, khẽ nói: "Phu quân, hiện nay thân thể thiếp không tiện, không thể giữ chàng lại đây nghỉ ngơi được, thiếp đã sai người dọn dẹp phòng bên cạnh cho chàng rồi. Ngày mai phu quân còn phải lên triều sớm, hãy đi nghỉ ngơi trước đi."

Mặt cô gia lộ vẻ vui mừng, nắm tay tiểu thư cười nói: "Phu nhân thật chu đáo."

Tiểu thư liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay sang ta, dặn dò: "Xuân Đào, ngươi dẫn cô gia sang phòng bên nghỉ ngơi đi."

Cô gia đứng dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn ta.

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn giống như kiếp trước, ta lập tức rùng mình.

Dưới ánh mắt chằm chằm của cô gia và ánh mắt lạnh lùng của tiểu thư.

Ta cứng đơ người, dẫn cô gia ra khỏi cửa, hướng về phía phòng bên.

Khi gần đến cửa, hắn đột nhiên xông lên trước, mạnh mẽ ôm ta vào lòng.

Ta sợ đến tái mặt, vùng vẫy kêu lên: "Cô gia, ngài làm gì vậy?"

Hắn giữ chặt ta trong lòng, ánh mắt chằm chằm nhìn ta.

Hắn nói: "Xuân Đào tốt của ta, tiểu thư nhà ngươi đã gả ngươi cho ta rồi, đêm nay ngươi chính là người của ta, mau để ta thương yêu ngươi nào."

11

Vừa nói, môi hắn tiến lại gần, hơi thở của hắn phả vào mặt ta, khiến lòng ta tuyệt vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuan-di-nuong/chuong-10-11.html.]

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Ta hoảng hốt tránh né, mạnh mẽ đẩy hắn ra, giọng nghẹn ngào: "Cô gia, xin ngài buông ta ra, ta là nha hoàn của tiểu thư, ta…"

Hắn giữ chặt sự vùng vẫy của ta: "Sau này ngươi hầu hạ tốt tiểu thư nhà ngươi và ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Vừa nói, hắn bế ngang ta lên, bước vào phòng.

Trong lòng ta hoảng loạn, vội vàng lớn tiếng nói:

"Ngươi, ngươi buông ta ra, ta đã là người của Quốc công gia rồi!"

Phòng bên cách phòng chính không xa, đều trong cùng một viện.

Tiếng ồn bên ngoài trong phòng tiểu thư đương nhiên nghe rõ.

Tiểu thư chắc chắn không ngờ cô gia lại nóng vội như vậy, chưa vào phòng đã động tay động chân với ta.

Trong lòng đã vô cùng bực bội.

Thêm vào đó, ta nói lớn giọng như vậy.

Tiểu thư và mọi người nghe rõ mồn một.

Rất nhanh, tiểu thư dẫn theo Hồng Diệp bước ra.

Cô gia dừng bước, mặt lập tức sa sầm: "Ngươi nói gì?"

Hắn buông lỏng tay, ta nhanh chóng nhảy xuống, chỉnh lại y phục bước sang bên, mặt đỏ bừng, mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Hắn mặt mày khó coi, ánh mắt không vui nhìn tiểu thư bước ra.

Tiểu thư chắc cũng không ngờ ta lại làm rối chuyện này, nụ cười trên mặt gần như không giữ nổi.

Nàng không thích ta hầu hạ cô gia, nhưng càng không hài lòng khi ta từ chối sự sắp đặt của nàng.

Ta làm như vậy, rõ ràng đã phá hỏng hình tượng hoàn mỹ của nàng trước mặt cô gia.

Tiểu thư chỉnh lại biểu cảm, nhíu mày nhìn ta: "Nha hoàn ngươi nói bậy bạ gì đó? Phụ thân xưa nay không gần nữ sắc…"

Bình luận

13 bình luận

Loading...