Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XIN CHÀO, ĐỀN TIỀN ĐI! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-16 07:13:18
Lượt xem: 533

Không mua được vé về nhà trong dịp Quốc khánh, tôi ở lại trường và bị nam thần của trường vô tình ném bóng rổ trúng đầu.

 

Cậu ta muốn xin WeChat của tôi, tôi từ chối: "Đền tiền!"

 

Cậu ta muốn mời tôi đi ăn, tôi không vui: "Đền tiền!"

 

Cậu ta muốn mua quà để xin lỗi, tôi hoàn toàn nổi giận: "Đừng có làm mấy thứ vô dụng đó, đền tiền!!"

 

Nam thần buồn bã đăng bài trên bức tường tỏ tình:

 

【Cô gái tôi thích giống như khúc gỗ vậy, tôi rốt cuộc phải làm sao đây?】

 

Tôi cũng vào bài viết, bực tức gõ: 【Tôi không cần biết cậu phải làm gì, trước tiên đền tiền cho tôi!!】

 

1  

 

"Cẩn thận bạn gì ơi!"  

 

Bên cạnh sân bóng rổ, khi nghe một tiếng hét lớn, không biết vật gì vụt qua mắt tôi, chuẩn xác va trúng trán tôi.  

 

"Bốp!"  

 

"Chết tiệt!"  

 

Đầu tôi đau dữ dội, tôi ngửa người ra sau ngã xuống, hộp gà rán vừa mua và bưu kiện vừa lấy rơi tung tóe khắp nơi.  

 

"Bạn có sao không?"  

 

Tiếng ồn ào bên tai, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đầu, vai tôi cũng bị ai đó đỡ lấy.  

 

Tôi cố mở mắt ra, thấy một gương mặt đẹp trai.  

 

Thì ra là Lục Hoài Xuyên, nam thần của viện bên cạnh.  

 

Lúc này, Lục Hoài Xuyên tràn đầy lo lắng, muốn đỡ tôi dậy nhưng lại không dám dùng lực: "Bạn ơi, bạn có sao không? Có thể cử động được không?"  

 

Tôi phải ngồi thẳng dậy một lúc lâu, run rẩy hỏi: "Gà rán của tôi đâu rồi?"  

 

Phần gà rán giới hạn tôi xếp hàng nửa tiếng mới mua được ở cổng nam đâu rồi??  

 

Lục Hoài Xuyên ngưng lại, ánh mắt chầm chậm hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở mặt đất bên cạnh tôi.  

 

Tôi cũng nhìn theo.  

 

Gà rán bay tứ tung, nước sốt văng khắp nơi, thêm một nét thê lương cho buổi trưa đầu thu.  

 

Nhìn đống tàn tích gà rán bên cạnh tay mình, môi tôi liên tục giật giật, mắt cay cay đỏ hoe.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Không sao, không sao! Để tôi đi mua lại ngay cho bạn!!" Lục Hoài Xuyên thấy tình thế không ổn, lập tức giơ tay lên định che mắt tôi, "Bạn không thấy gì cả! Mười phút thôi, mười phút nữa bạn sẽ có ngay phần gà rán nóng hổi mới tinh——"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xin-chao-den-tien-di/chuong-1.html.]

 

"Không mua được đâu!"  

 

Tôi không chịu nổi nữa, gào lên đau khổ: "Người bán gà rán đều về quê ăn Tết rồi! Tôi không ăn được gà rán nữa rồi!!"  

 

2  

 

Ngày 1 tháng 10, tôi không mua được vé về nhà.  

 

Vé tàu cao tốc, tàu hỏa, máy bay, một tấm cũng không có!  

 

Ở lại trường đã phiền rồi, còn bị người chơi bóng ném trúng đầu, lại làm rơi hộp gà rán yêu thích của tôi!  

 

Càng phiền hơn!!  

 

Trong phòng y tế, tôi ngồi trên giường bệnh, đờ đẫn ôm gối nhìn xa xăm, Lục Hoài Xuyên đứng bên cạnh, gấp gáp hỏi bác sĩ: "Cô ấy thật sự không sao chứ? Sao tôi cảm giác như cô ấy bị đập cho ngốc luôn rồi??"  

 

Bác sĩ cũng đang vội về nhà mừng Quốc Khánh, liên tục xua tay: "Không sao đâu, tuy trán sưng lên một cục, nhưng chỉ là chấn thương mô mềm thông thường thôi, về nhà chườm đá rồi bôi thuốc vài ngày là khỏi."  

 

Nói xong bác sĩ nhét cho Lục Hoài Xuyên một túi đá, còn dặn cậu ta nhớ cắt điện cắt nước, rồi xách túi chạy đi.  

 

Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.  

 

Tôi vẫn đang thương tiếc phần gà rán của mình, mặt buồn bã không muốn nói gì.  

 

"Ờ thì…" Lục Hoài Xuyên tay cầm túi đá, tay cầm thẻ sinh viên của tôi, lén lút lại gần, "Lộ Tân Đồng, bạn Lộ phải không? Bạn cảm thấy thế nào rồi?"  

 

Tôi quay đầu, nhìn cậu ta với ánh mắt lơ đãng: "Tôi cảm thấy một số phẩm chất tốt đẹp của mình, như kiên nhẫn, bao dung, và yêu thương, đều đã đi theo phần gà rán rồi."  

 

Lục Hoài Xuyên cười khô khan: "Vậy, vậy phải làm sao đây?"  

 

Tôi tức giận đáp: "Đền tiền! Một phần gà rán đơn xa xỉ 28 đồng! Nước hoa trong bưu kiện 380 đồng! Chi phí thẻ sinh viên…"  

 

Tôi giật lấy hóa đơn trong tay cậu ta: "18 đồng 8!"  

 

"Đền tiền!!"  

 

3  

 

Có lẽ sợ tôi giận quá mà ngất đi, Lục Hoài Xuyên vội vàng giơ mã QR ra: "Được, được, đền, đền! Cậu quét tôi nhé?"  

 

Tôi cúi đầu nhìn, càng tức giận hơn: "Giơ mã bạn bè làm gì! Tôi muốn mã thanh toán!"  

 

Lục Hoài Xuyên khựng lại, ho khan một tiếng: "Xin lỗi, bấm nhầm rồi, không sao, kết bạn đi, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu sau!"  

 

Tôi lầm bầm không vui: "Cậu đừng có quên đấy."

 

Lục Hoài Xuyên đặt túi đá lên cái bướu trên trán tôi, bất đắc dĩ nói: "Không quên được đâu."  

 

Cậu ta nói xong đưa điện thoại cho tôi: "Cậu tự tính đi, tôi sẽ chuyển ngay cho cậu."  

Loading...