Chạm để tắt
Chạm để tắt

VƯỢT NÚI CAO - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:00:29
Lượt xem: 545

Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của Lục Nhai:

 

"Mày nghĩ họ có thể cứu được mày sao?"

 

Ánh sáng càng lúc càng gần, là những người dân làng đi tuần đêm.

 

"Chú ơi, cứu cháu với!"

 

Người đứng đầu nhìn thấy Lục Nhai đang giữ chặt tôi, hơi ngạc nhiên:

 

"Hai người đang làm gì vậy?"

 

"Anh trai cô ta đã bán cô ta rồi, tôi đến để đưa cô ta đi."

 

Lục Nhai lấy từ túi áo khoác ra một hộp thuốc lá.

 

"Ồ."

 

Mấy người dân làng gật đầu hiểu ý, ánh mắt nhìn tôi không chút tình cảm.

 

"Bán sớm thì tốt hơn."

 

"Bán sớm thì còn dễ sinh đẻ, được giá tốt để Tiểu Vũ cưới vợ."

 

Những người dân làng hút thuốc, thản nhiên đi tuần ở nơi khác.

 

Lục Nhai thấy vẻ mặt không thể tin được của tôi, liền cười lạnh:

 

"Con ranh c.h.ế.t tiệt, mày rơi vào tay tao rồi."

 

"Mày đúng là đồng lõa với mẹ mày."

 

Ông ta lạnh lùng bóp chặt cằm tôi:

 

"Không ngờ, mày lại là một con sói con vong ân bội nghĩa."

 

"Bây giờ rơi vào tay tao, tao sẽ cho mày biết mùi đau khổ—"

 

Tôi nghiến răng, nhân lúc ông ta mất cảnh giác, đá mạnh vào bụng dưới của ông ta.

 

Lục Nhai buông tay khỏi gáy tôi trong đau đớn.

 

Trước khi ông ta kịp la lên, tôi lật người nhảy vào cánh đồng.

 

Tháng Tám, lúa mì đã chín.

 

Dưới màn đêm, những cây lúa cao ngang eo là nơi ẩn nấp tốt nhất.

 

Tôi cố gắng cúi thấp người, trốn sâu vào trong cánh đồng lúa.

 

Tiếng bước chân dần xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn ôm gối, không dám về nhà.

 

Tôi sợ anh trai lại bán tôi một lần nữa.

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, trong tiếng gió xào xạc của đồng lúa, tôi nghe thấy tiếng mẹ:

 

"Thanh Thanh—"

 

Tôi biết.

 

Nếu có một người sẽ đến cứu tôi, người đó chỉ có thể là mẹ.

 

Tôi bật dậy, thấy mẹ đang cầm đèn pin, cô độc đứng trên bờ ruộng.

 

"Mẹ ơi!"

 

Tôi hoảng loạn ôm chầm lấy cổ mẹ, "Mẹ… mẹ…"

 

"Thanh Thanh, đừng sợ."

 

Mẹ nói như vậy, nhưng toàn thân bà đang run rẩy.

 

"Mẹ ở đây rồi, đừng sợ nhé."

 

Những giọt nước mắt trên má mẹ rơi xuống mặt tôi, lạnh lẽo và tan vỡ.

 

14

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vuot-nui-cao/chuong-8.html.]

 

Khi tôi trở về, dân làng đều hiểu chuyện nhưng không ai nhắc đến.

 

Thậm chí, khi gặp tôi trên bờ ruộng, họ còn vui vẻ gọi tôi là Thanh Thanh.

 

Tôi học cách giả cười đáp lại họ.

 

Ngay cả anh trai, người đã bán tôi, sau khi nhăn mặt cũng bình tĩnh lại:

 

"Về rồi à, Trần Thanh Thanh."

 

Anh trai trả lời một cách hờ hững.

 

Tôi nhìn anh, rất muốn hỏi tại sao anh lại làm như vậy.

 

Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại mới trên bàn học cũ kỹ và đôi giày thể thao mới trên chân anh, những lời muốn nói ra biến thành:

 

"Anh, anh thực sự nghĩ gì về em?"

 

Anh trai không ngẩng đầu lên:

 

"Em muốn nghe sự thật?"

 

"Em muốn nghe."

 

Anh cười khẩy: "Khi anh còn nhỏ, ba đã nói với anh rằng, em sẽ bị bán đi để đổi lấy tiền cưới vợ cho anh."

 

"Vì vậy, anh nghĩ rằng, dù sao em cũng sẽ bị bán, anh muốn bán khi nào thì bán."

 

Anh tiếp tục nghịch chiếc điện thoại mới, giọng điệu nhẹ nhàng như không có gì quan trọng.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Cổ họng tôi nghẹn lại: "Chỉ vậy thôi sao?"

 

"Nếu không thì sao?"

 

Anh đẩy tôi ra khỏi phòng, hành động đầy khó chịu.

 

Tôi đứng nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, bần thần.

 

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng mẹ:

 

"Thanh Thanh."

 

Tôi quay đầu lại, trong lòng bối rối, nhìn thấy mẹ đang cầm một bát canh.

 

Bà xoa nhẹ đầu tôi như một sự an ủi không lời, rồi chuẩn bị mở cửa vào để mang canh cho anh trai.

 

Tôi khẽ gọi: "Mẹ ơi."

 

Bà không quay đầu lại.

 

15

 

Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

 

Mẹ lo lắng cho anh trai, sợ anh không thể giữ được phong độ trong giai đoạn cuối.

 

Vì vậy, mẹ thuê một phòng trọ gần trường, hàng ngày mang cơm và ở bên cạnh anh để học cùng.

 

Thế là ở nhà chỉ còn lại tôi một mình.

 

Kể từ sau khi bị Lục Nhai bắt cóc, tôi cảm thấy rất thiếu an toàn.

 

Khi mẹ rời đi, trong nhà chỉ còn ba tôi bị ngớ ngẩn và bà nội bị liệt.

 

Tôi dùng xẻng sắt cài chặt cửa, trốn trong phòng mẹ để ngủ.

 

Chỉ sau vài ngày, tôi phát hiện trên bức tường đất bên cạnh giường có vài vết cào giống như do móng tay tạo ra.

 

Tôi sờ kỹ và nhận ra đó là một dòng chữ:

 

"Hứa Xán, đừng bị thuần hóa, hãy dũng cảm."

 

Bên dưới là rất nhiều dấu gạch, giống như những dấu vết của sự chịu đựng lâu dài.

 

Tôi im lặng suy nghĩ, bỗng nhớ lại đêm đó trong cánh đồng lúa mì, mẹ đã nói "Mẹ sẽ đưa con đi."

 

Mẹ muốn gì, mẹ à?

Loading...