Chạm để tắt
Chạm để tắt

VƯỢT NÚI CAO - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-15 20:56:38
Lượt xem: 422

Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, bò ra khỏi tủ, định trốn đi, nhưng hoảng hốt nhận ra cả hai cửa văn phòng đều bị khóa từ bên ngoài.

 

Vài phút sau, những bước chân nặng nề quen thuộc dần dần vang lên.

 

Tôi hoảng sợ trốn dưới gầm bàn, tay bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng động.

 

"Khục." Tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa vang lên, cửa mở ra.

 

Người đó tiến thẳng đến chiếc tủ nơi tôi trốn ban đầu.

 

Tôi nghe thấy tiếng cửa tủ bật mạnh, sau đó là một tiếng "chậc" không kiên nhẫn.

 

Người đó nhìn quanh văn phòng một vòng, bắt đầu tìm kiếm một cách vô định.

 

Tiếng giày da bước trên sàn xi măng vang lên từng tiếng "lộp cộp".

 

Không vội vàng, như một thợ săn đang trêu chọc con mồi.

 

Lộp cộp.

 

Lộp cộp.

 

Tiếng bước chân dừng lại ngay trước chiếc bàn tôi đang trốn.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

5

 

"Ta tìm thấy con rồi."

 

Toàn thân tôi lạnh toát, thậm chí không dám thở.

 

Ngay sau đó, những ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ tôi.

 

Tôi cố gắng vùng vẫy, cắn xé, nhưng vẫn bị người đó lôi ra ngoài.

 

Lục Nhai.

 

Ông ta mỉm cười, không để ý đến sự chống cự của tôi:

 

"Ta biết con, con là con của Tiểu Xán."

 

"Con là em gái của Trần Vũ, Trần Thanh Thanh, đúng không?"

 

Không để ý đến giọng điệu chế giễu của ông ta, tôi điên cuồng cào cấu bàn tay đang giữ chặt lấy tôi:

 

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

 

Giọng điệu của Lục Nhai vẫn dịu dàng:

 

"Thanh Thanh, vừa rồi con nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ta và mẹ con, đúng không?"

 

"Nghe thấy thì sao? Ông—"

 

"Suỵt."

 

Ông ta bất ngờ đưa ngón tay lên môi:

 

"Con ngoan, con trốn ở đây nghe lén, là vì không muốn mất mẹ, phải không?"

 

Tôi mơ hồ hiểu ý của ông ta, liền theo đó hỏi:

 

"Nếu đúng thì sao?"

 

Bàn tay siết chặt cổ tôi bỗng nới lỏng, tôi ngã lăn trên đất.

 

Người đàn ông nhìn xuống tôi từ trên cao, rồi mỉm cười:

 

"Con yên tâm, thầy sẽ không để con mất mẹ đâu."

 

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt ông ta:

 

"Tôi không tin, ông vừa nói là sẽ đưa mẹ đi."

 

"Ông không thể đưa mẹ đi, nếu không tôi sẽ mất mẹ, ông không thể—"

 

Lục Nhai cắt ngang lời tôi, quả quyết:

 

"Bà ấy không đi được đâu, con ngoan."

 

"Cả đời này bà ấy sẽ là mẹ của con."

 

6

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vuot-nui-cao/chuong-3.html.]

Trong những ngày chờ đợi, mẹ không biểu hiện ra điều gì khác lạ.

 

Lấy cớ đưa sách vở cho anh trai, mẹ gặp Lục Nhai thêm vài lần.

 

Trên gương mặt mẹ dần dần cũng xuất hiện nụ cười.

 

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện đó, nhưng lại càng cảm thấy bất an.

 

Nhanh chóng, đêm hẹn giữa Lục Nhai và mẹ đã tới.

 

Trời đen gió lớn, tôi ngồi chờ dưới cửa sổ vỡ ở sân sau, đợi mẹ lén lút đi ra.

 

Mẹ dường như không ngờ rằng sẽ có người canh chừng ở đây, nên khựng lại.

 

Trong bóng tối, chúng tôi lặng lẽ đối diện nhau.

 

"Mẹ."

 

Tôi khẽ mở lời, phá vỡ sự im lặng căng thẳng:

 

"Mẹ đừng đi gặp ông ta."

 

Mẹ cười lạnh lùng: "Trần Thanh Thanh, con cũng giống anh con, đều là những đứa con hư bẩm sinh."

 

Tôi biết, bà đang nhắc đến chuyện vài năm trước, anh trai đã báo với dân làng về việc mẹ cố gắng bỏ trốn.

 

"Không phải, con không có ý đó." Tôi nắm chặt cổ tay bà, có chút lo lắng, "Ông ta là kẻ xấu, mẹ không thể trốn thoát đâu."

 

"Mẹ không thể chạy, nếu mẹ lại bị bắt trở lại—"

 

"Có thể Lục Nhai đã ngầm báo với dân làng chờ ở cổng làng."

 

"Mẹ vừa bước qua đó, chắc chắn sẽ bị bắt lại."

 

"Họ sẽ nhốt mẹ lại trong căn phòng tối không có ánh sáng đó."

 

"Thanh Thanh."

 

Lời tôi bị cắt ngang.

 

Ánh mắt mẹ trở nên phức tạp, một lúc lâu sau, bà chậm rãi nói:

 

"Mẹ biết."

 

Lần này đến lượt tôi sững sờ: "Vậy tại sao mẹ—"

 

"Tối nay mẹ không định đến đó."

 

Ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên chúng tôi.

 

Mẹ nhìn tôi, khuôn mặt như có chút dịu dàng:

 

"Thanh Thanh, giúp mẹ một việc nữa được không?"

 

"Là gì vậy mẹ?"

 

Bà mỉm cười: "Hãy về ngủ một giấc thật ngon."

 

"Dù có nghe thấy tiếng gì, cũng đừng ra ngoài."

 

Tôi đáp: "Vâng."

 

Khi bước vào nhà, tôi không kìm được mà ngoái lại nhìn.

 

Hướng mà mẹ đi không phải là cổng làng, mà là cuối làng.

 

...

 

Đêm đó, Lục Nhai và những người đàn ông canh chừng ở cổng làng không đợi được mẹ, nhưng họ lại chứng kiến một đám cháy lớn.

 

Cánh đồng lúa ở cuối làng bốc cháy.

 

Một đống rơm khô lớn bùng lên thành một biển lửa, sáng rực cả trời.

 

Khi dân làng hối hả chạy từ đầu làng đến cuối làng để dập lửa, kho lương thực trong kho cũng bị thiêu rụi.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...