VƯƠNG VẤN KHÓ PHAI - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:42:01
Lượt xem: 1,309

### 15

Tôi cứ nghĩ rằng sau khi uống rượu, sáng hôm sau mặt sẽ sưng.

Nhưng không ngờ, tôi lại tràn đầy sức sống.

Ngày hôm đó, vận may dường như đến với tôi.

Khách hàng khó tính lại phá lệ đặt một đơn hàng lớn.

Lợi nhuận cuối tháng gấp đôi so với thường lệ.

Thậm chí vé số mua bừa cũng trúng thưởng.

Trong niềm hân hoan, tôi nhìn thấy Giang Độ.

Anh ta đứng đợi ở cửa công ty, bị cô tiếp tân chặn lại, giọng hơi khó chịu:

"Tôi là vị hôn phu của Giản Phồn! Hơn nữa công ty này vốn tách ra từ công ty của tôi, tại sao tôi không thể vào?"

Cô tiếp tân trợn to mắt: "Nhưng Giản tổng nói, hai người đã chia tay rồi."

"Hơn nữa, trong hồ sơ kinh doanh không có tên anh. Đây không phải công ty của anh, tôi không thể để anh vào."

Tôi bước tới, tách hai người ra.

Mỉm cười với cô tiếp tân, khen ngợi cô đã làm tốt.

Sau đó quay lại nhìn Giang Độ.

"Giang tổng, có chuyện gì anh có thể chuyển lời qua thư ký."

"Kể từ hôm qua, tôi và anh không còn mối quan hệ có thể đến thăm mà không cần hẹn trước nữa."

Giang Độ trông có vẻ vội vã.

"Phồn Phồn, anh biết em hiểu lầm rồi, là lỗi của anh. Nhưng, anh có nỗi khổ."

"Em đợi anh một tháng... không, nửa tháng, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích hợp lý."

"Chúng ta đã có tình cảm bốn năm, anh không thể nói không là không được."

Anh ta thực sự nên xin lỗi.

Nhưng tôi sẽ không chấp nhận.

Dù nghe lời xin lỗi của anh ta, lòng tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Tôi cứng rắn: "Anh đừng đến tìm tôi nữa."

"Anh cũng hiểu rõ tôi mà, những quyết định tôi đã đưa ra, chưa bao giờ thay đổi."

Giang Độ hơi nheo mắt lại, cảm xúc trong đáy mắt u ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vuong-van-kho-phai/chuong-15.html.]

Anh đột ngột vươn tay, nắm lấy cổ tay tôi, như quyết định:

"Được rồi, anh sẽ nói cho em biết, giữa anh và Lâm Tích Nguyệt không phải như em nghĩ."

"Anh chỉ là... chỉ là..."

Xem ra nỗi khổ này thực sự rất khổ.

Khiến Giang Độ cũng không nói được.

Tôi nhướng mày, nở nụ cười rạng rỡ: "Hà tất phải mất công bịa ra một cái cớ?"

"Chuyện giữa anh và cô ấy, tôi không quan tâm. Bởi vì Giang Độ, tôi đã không muốn yêu anh nữa."

Giang Độ nhìn tôi chăm chú, yết hầu d.a.o động, ánh mắt tối sầm lại.

Anh nghiến răng nói: "Phồn Phồn, sao em phải cay nghiệt như vậy?"

"Thực ra, nói thật với em, học phí đại học của anh đều do công ty của nhà Lâm tài trợ. Nếu không có số tiền đó, anh không thể học đại học, cuộc đời anh sẽ hỏng. Bây giờ công ty của họ gặp khó khăn, sao anh có thể ngồi yên nhìn họ suy tàn?"

"Em cũng là sinh viên nghèo, cũng từng nhận sự giúp đỡ của người khác. Sau khi tốt nghiệp, vào mỗi dịp lễ tết, em đều tặng quà cho thầy cô đã giúp đỡ em."

"Vì vậy em càng nên thông cảm cho anh."

Trong lòng tôi đột nhiên trầm xuống.

Tôi thực sự không nghĩ rằng Giang Độ và Lâm Tích Nguyệt lại có mối liên hệ như vậy.

Gia đình Lâm đã giúp anh ta trong những năm tháng khó khăn nhất.

Anh ta cũng đang trả ơn trong lúc gia đình Lâm gặp khó khăn nhất.

Có qua có lại, quả thực là một câu chuyện cổ tích đẹp.

Tôi cười nhẹ: "Có ân tình, đương nhiên có thể báo đáp. Tôi đâu có ngăn anh trả ơn."

"Tôi chúc anh và Lâm Tích Nguyệt nối lại tình xưa, cuộc sống viên mãn. Như vậy vẫn chưa đủ thông cảm sao?"

Giọng tôi đã mang theo ba phần châm biếm, "Trả ơn, không thoát khỏi kịch bản lấy thân báo đáp. Vì vậy, anh cũng đừng ngại."

"Mất tôi, anh càng có thể tự do phát huy."

Giang Độ không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Trong mắt anh ta long lanh nước mắt.

Không biết anh ta đang buồn vì điều gì.

Mãi sau, anh mới nói: "Anh không yêu cô ấy."

"Em sẽ hiểu, anh không yêu cô ấy."

"Phồn Phồn, anh sẽ chứng minh cho em thấy."

Bình luận

3 bình luận

Loading...