Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vương Hiểu Anh, Cố lên! - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-02 17:12:09
Lượt xem: 740

04

 

 

Dù người bán khỏa thân ngày đó không phải là tôi nhưng đó là chồng tôi, vợ chồng liền thân.

Từ đó chúng tôi được gọi là gì? “Mất hết mặt mũi”, bị người ta coi như đã ch gọi tắt là “sống mà như ch”.

Có một thời gian, tôi đã “sống mà như ch” ở ngôi làng của mình.

Mấy ngày nay tôi ở nhà ngoại mà không dám ra ngoài.

Về phần Vu Đại Long và gia đình chồng tôi, không ai cho tôi lời giải thích nào. Ý nghĩ ly hôn đã lởn vởn trong đầu tôi hàng nghìn lần.

Nhưng tôi không thể quyết định khi nhìn con gái nhỏ bé của mình.

Tôi không lo lắng về bất cứ điều gì khác, tôi chỉ lo rằng tôi không thể giành quyền nuôi nó.

 

Mẹ tôi nhanh chóng tìm ra hướng tấn công - bà định dẫn anh trai tôi đi đối phó với Vu Đại Long. Nếu anh ta không ba quỳ chin lạy xin lỗi tôi thì họ sẽ không để yên.

 

Mẹ tôi thậm chí còn nói rằng đây không phải là chuyện xấu, Vu Đại Long đã mất mặt như vậy, và tôi chỉ nhân cơ hội để dạy dỗ lại anh ta...

 

Nhưng tôi đã hỏi mẹ: "Giữ một con lợn để làm gì?" 1

Tôi sẽ không bao giờ quên cái nhìn khinh thường của Lâm Lê Lê đối với Đại Long.

Cô ấy nhìn Đại Long như thể một nàng tiên nhìn Trư Bát Giới.

Còn tôi lại bảo vệ Trư Bát Giới như một bảo bối vô song... còn bản thân tôi lại trở thành một con lợn đại ngu!

 

Cuối cùng tôi cũng hiểu được nỗi khó chịu lớn nhất trong lòng mình những ngày này đến từ đâu.

Đó không phải là sự phản bội của Đại Long. Khoảnh khắc tôi phát hiện ra Vu Đại Long là "con lợn", tôi đã định sẵn là không thể ở cùng anh ta được nữa.

Một con người không thể sống với một con lợn.

Tuy nhiên, tôi phải làm thế nào để chứng minh cho người khác - đặc biệt là bản thân mình: Tôi, Vương Hiểu Anh, khác với Vu Đại Long, tôi là người chứ không phải lợn?

 

Đã nhiều ngày như vậy, tôi cảm thấy ánh mắt khinh thường của Lâm Lê lê đang nhìn theo mình.

Nếu không thoát khỏi được ánh mắt này thì có lẽ tôi không còn đủ tự tin để làm “con người” nữa.

Tôi cảm thấy mình nên làm điều gì đó cho chính mình.

Nhưng tôi không biết phải làm gì.

 

"Phải kiếm được tiền!"

Sau khi biết được những rắc rối của tôi, chị dâu đã chỉ cho tôi một con đường rõ ràng để đi thẳng vào vấn đề.

"Vu Đại Long đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhưng nó lại không có một lời giải thích với em, nó nói rõ ràng là em không dám ly hôn với nó! Sở dĩ nó cho rằng mình có thể thắng được em, không phải vì em." không có tiền hay sao! Đúng vậy! Có tiền, em là vợ quý của anh, không có tiền thì dù có làm bao nhiêu việc nhà, em cũng chỉ là một bảo mẫu không cho anh thể diện mà thôi! Em cũng có thể kiếm tiền, thì em có thể tự tin để ngang hang với nó "

 

Những lời này không hề dễ nghe chút nào, nhưng cuối cùng chúng đã đánh thức tôi.

Bước đầu tiên là kiếm tiền.

 

Bước thứ hai là làm thế nào để kiếm tiền?

 

Chị dâu tôi gợi ý tôi đến tiệm làm móng của chị để học kỹ thuật làm móng tay và xăm lông mày.

 

Lý Yến Tử lại đề nghị tôi làm việc ở xưởng may nơi cô ấy làm việc.

Nhưng tiệm làm móng và xưởng may đều ở trong thị trấn và tôi không thể mang con theo khi đi làm.

 

Nữu Nữu, chưa đầy hai tuổi, đã trở thành “khó khăn” chính cản trở sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của tôi.

Sau nhiều suy nghĩ, tôi đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Khi tôi nói với chị dâu và Lý Yến Tử về quyết định của mình, họ đều nói rằng tôi "điên".

 

Đúng.

Tôi nói với họ: Tôi, Vương Hiểu Anh, cũng muốn làm video về nấu ăn!

Tôi hiểu sự hiểu lầm của chị dâu và Lý Yến Tử đối với tôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Họ chỉ nghĩ rằng tôi muốn "chiến đấu đến ch" với Lâm Lê Lê nên họ đã cố gắng hết sức để ngăn cản.

Nhưng tôi biết tôi không điên.

Tôi chọn làm video ẩm thực vì tôi và Vu Đại Long đều học chuyên ngành nấu ăn ở trường cấp hai. Ở trường, tôi đạt điểm cao hơn anh ta. Nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi không tìm được vị trí nào tuyển đầu bếp nữ cả.

 

Vì thế tôi chỉ có thể làm bồi bàn.

Sau này tôi lấy chồng và có con. Dù tài nấu nướng của tôi có giỏi đến đâu thì chúng cũng chỉ có thể được sử dụng ở nhà, dần dần chúng sẽ trở nên mai một.

 

Nếu tôi có thể kiếm tiền bằng cách quay video ẩm thực tại nhà, tôi có thể trau dồi kỹ năng nấu nướng của mình mà không cần phải xa Nữu Nữu một thời gian dài.

 

Chị dâu hỏi tôi: "Làm video ẩm thực không chỉ cần biết nấu ăn thôi! Quan trọng nhất là quay. Em quay được không? Em có biết edit không?"

Điều này lại ngăn cản tôi một lần nữa.

 

Tôi nhớ rằng Lâm Lê Lê có team với ít nhất ba người.

Đừng nói đến việc tôi có làm nên cơm cháo gì hay không, tôi thậm chí còn không có thiết bị quay chuyên nghiệp.

Nhưng tôi không thể học hỏi.

 

Tôi kiên quyết nói với chị dâu và Lý Yến Tử: "Vậy em sẽ thuê người! Thuê người có thể quay và chỉnh sửa cho em!"

 

“Khi thuê người, em phải trả lương cho người ta!” Chị dâu tôi một lần nữa chỉ ra bản chất của vấn đề.

 

“Em – Em đi vay tạm để trả cho ngươi ta!” Tôi không tức giận, tôi thực sự có ý đó.

 

Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh , Lý Yến Tử  đột nhiên nói rằng tôi có thể thuê em họ Mã Tiểu Quân của cô ấy.

 

Mã Tiểu Quân rất thích mày mò máy ảnh và các thiết bị khác, nhưng anh ấy hơi thu mình và không thích nói chuyện. Sau khi giải ngũ, từng đi giao đồ ăn bên ngoài nhưng vì không hòa nhập và gây gổ với người khác nên bị đuổi về quê. Đã mấy tháng rồi vẫn chưa ra ngoài tìm việc làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vuong-hieu-anh-co-len/chuong-4.html.]

 

Tôi vỗ đùi, lập tức mua một ít trái cây, đến thăm nhà ba lần, mời Mã Tiểu Quân ra ngoài.

 

Mã Tiểu Quân quả thực đã tránh mặt và không thèm để ý đến tôi. Vì vậy tôi đã tìm mẹ của Mã Tiểu Quân và thuyết phục bà.

Mẹ của Mã Tiểu Quân hứa sẽ giúp tôi thuyết phục anh ấy.

 

Lý Yến Tử mỉm cười rạng rỡ và hỏi tôi đã nói khi gặp mẹ của Mã tiểu Quân, cũng là dì của cô ấy .

“Tôi hứa sau này trong nhóm fan sẽ tìm một đối tượng cho Mã Tiểu Quân.” Tôi đáp.

Li Yanzi cười lớn và nói rằng đầu óc tôi bắt đầu sáng lên rồi đấy.

Cứ làm đi.

 

Tôi đã vay 6.000 nhân dân tệ từ mẹ ruột của mình và chuẩn bị tham gia vào cơn sốt kinh doanh video.

 

Còn Mã Tiểu Quân bị mẹ ép buộc, tuy không muốn nhưng cuối cùng anh cũng bằng lòng đến nhà bố mẹ tôi chỉnh máy.

Nhưng vào lúc này, Vu Đại Long đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat nói rằng anh ta đã sai, cầu xin tôi tha thứ và cho tôi về nhà và  tiếp tục sống một cuộc sống tốt đẹp với anh ta.

 

Sau sự kiện "Bắt gian", Vu Đại Long trở thành người nổi tiếng trong vòng trăm dặm, và trang trại tạm thời đóng cửa.

 

Vu Đại Long nói rằng anh ta hiện giờ tạm thời tránh song gió, nhưng anh ta muốn tôi tin tưởng, lần này anh ta sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với tôi và Nữu Nữu nữa, nhất định sẽ để chúng tôi sống một cuộc sống tốt đẹp.

 

Tôi trả lời :

“Cái mà anh gọi là cuộc sống tốt đẹp, ý là tiếp tục để tôi làm bảo mẫu tự toàn thời gian cho anh, cùng anh chịu xấu hổ sao?”

 

VU Đại Long không trả lời tôi nữa.

Mặc dù nói rất dứt khoát nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng buồn bã.

Tôi thực sự yêu Đại Long rất nhiều!

 

Ngay cả bây giờ, biết rằng anh ta đã biến thành một con lợn, tôi vẫn sẽ theo bản năng mềm lòng khi nhận được tin nhắn WeChat của anh ta.

Tôi tự hỏi, liệu anh ta bên ngoài có sống tốt không?

Tôi thậm chí còn cảm thấy có chút oán hận Lâm Lệ Lệ, người rõ ràng là nạn nhân vì cô ấy đã đânhs hơi quá tay...

Tuy nhiên, tôi không thể chùn bước.

Bởi vì, lương tâm mách bảo tôi rằng người sai không phải Lâm Lê Lê chứ đừng nói đến tôi.

 

Từ đầu đến cuối, Vu Đại Long là người duy nhất sai trong chuyện này.

Và lý trí mách bảo tôi: Vu Đại Long có thể không thực sự nhận ra rằng mình đã sai.

Anh ta cầu xin tôi tha thứ, chỉ vì lúc này anh ta rất cần tôi. Cũng như trước đây, anh ta đã nói bao lời ngọt ngào, bao lời thề nguyện yêu thương vĩnh cửu.

Anh ta có thể không "yêu" tôi, Vương Hiểu Anh.

Anh ta chỉ cần tôi.

Nếu muốn nắm quyền, tôi không được quay lại con đường cũ.

Vì vậy, tôi phải thành công trong lĩnh vực kinh doanh video.

Tôi và Mã Tiểu Quân vừa buồn vừa phân tích một số loại video nấu ăn phổ biến nhất trên thị trường. Sau đó tôi mới nhận ra rằng video của Lâm Lê lê thực sự rất hay.

 

Cô ấy kết hợp hoàn hảo giữa nấu ăn với thiên nhiên và được mệnh danh là "Tiểu Lý Tử Thất" trong giới.

 

Chúng tôi đã thực hiện hai video bắt chước video của cô ấy. Tập đầu, sau khi đăng lên mạng không ai để ý tới. Một tập phim khác đã bị khán giả lăng mạ tập thể.

 

Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ những lời người ta đã nói với tôi.

"Không biết xấu hổ! Đã xấu, cũng đừng ra dọa người."

 

"Xem chương trình khác làm giảm căng thẳng, xem chương trình của bạn làm tăng căng thẳng! Ôi trời, chạy đi!"

 

"Chị ơi, làm ơn đừng quay phim nữa."

 

Dù không đặt nhiều kỳ vọng nhưng tôi ngay lập tức bị nghiền nát khi nhìn thấy những câu này.

Điều khiến tôi khó chịu hơn nữa chính là Vu Đại Long.

 

Anh ta nghe đâu đó nói tôi cũng đang quay video đồ ăn, sau khi xem trên mạng, anh ta đã đến thẳng nhà bố mẹ tôi.

 

Anh ta tách Mã Tiểu Quân , mẹ tôi và Nữu Nữu và nói rằng anh ta muốn nói chuyện riêng với tôi.

"Vương Hiểu Anh ơi Vương Hiểu Anh, tôi hảo tâm mời cô về nhà cùng ta sống tốt! Cô từ chối. Tôi tưởng cô đã trưởng thành! Thì ra, cô lại muốn bắt chước Lâm Lê!

 

"Tôi biết cô tức giận chuyện giữa tôi và Lâm Lê, tôi có thể hiểu được cô muốn so sánh với cô ấy! Nhưng cô không thể xa rời hiện thực. Đừng trách tôi nói xấu. Tính tình, dáng vẻ, dung mạo." , Cô có thể so sánh với cô ấy ở điểm nào? Cô có xấu hổ khi bắt chước cô ấy làm video ngắn không?

 

"Tôi đã đủ xấu hổ rồi. Tôi xin cô, đừng làm tôi mất mặt nữa! Hãy nhanh chóng về nhà với tôi. Tôi đã lập kế hoạch rồi. Hãy bán hết trang trại và mở một trang trại khác ở nơi khác! Hơn một năm nữa thôi, cô sẽ lại làm bà chủ!

 

Trước khi Đại Long nói xong, tôi đã dùng một cây chổi lớn để đánh anh ta: "Cho dù tôi có xấu hổ đến đâu, tôi cũng sẽ không xấu hổ như cái m.ô.n.g trần của anh! Cút ra khỏi đây!"

 

Vu Đại Long nhìn vào cổng cười khẩy: "Xem cô có thể làm được gì! Vậy thì đừng đến khóc lóc cầu xin tôi!"

 

Vu Đại Long đã đi rồi, nhưng lời nói của anh ta như đinh đóng chặt vào tim tôi.

 

Điều khiến tôi khó chịu không chỉ là việc anh ta coi thường tôi và không tỏ ra thông cảm với tôi.

Hơn nữa, tôi biết rõ rằng từng lời anh ta nói "Tôi không bằng Lâm Lê Lê" đều là sự thật.

 

Tôi không thể cãi, nhưng tôi không thể chấp nhận số phận của mình.

Tôi nhận ra rằng mình không thể bắt chước Lâm Lê Lê được nữa.

Loading...