Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vương Gia Si Tình, Tinh Thông Trà Nghệ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-24 22:48:28
Lượt xem: 3,456

 

Hồi tưởng lại quá khứ, ta bị lời thơ quen thuộc cắt ngang.

Biểu muội vừa ngồi cạnh ta đã lên sân khấu làm thơ.

Thơ này là của nàng ta, chính là bài thơ ta đã làm trong buổi yến hội mùa xuân kiếp trước.

Khi nàng ta đọc xong, biểu muội nhìn ta cười thách thức.

Thơ vừa dứt, một nhóm phu nhân tiểu thư vỗ tay khen ngợi.

"Không hổ là nữ nhi nhà Tạ, vừa ra tay đã ra bộ thơ tuyệt vời."

"Phải, nghe nói trên đài chính là cháu gái của Tạ thượng thư."

"Tạ gia quả là gia tộc trăm năm, các tiểu bối ai nấy đều xuất sắc."

Các phu nhân lớn tiếng tán dương. Biểu muội cười thẹn thùng, cúi đầu nhận lời.

Thần thái, động tác của nàng, giống hệt kiếp trước của ta.

Nhìn nàng ta hành động như vậy, ta cảm thấy buồn nôn.

Đông Thi bắt chước Tây Thi cũng đành, lại còn đem bài thơ của ta ra đọc.

Muốn lên trời cũng đừng dùng ta làm bàn đạp chứ.

Ta tức không chịu nổi, nhưng một ý nghĩ khác lại "bật" ra trong đầu.

Nếu nàng ta đã lấy bài thơ của ta, cớ sao ta không lấy đó mà hành động?

Hôm nay nàng ta nổi bật, ta có thể nhân cơ hội này trốn chạy.

Trốn khỏi kinh thành, ra biên ải cứu đại ca sắp què, còn có thể thoát khỏi ma chưởng của Tuyên Vương.

Không còn bị ép uống thuốc bổ, cũng không phải uể oải suốt ngày, làm gì cũng không có tinh thần.

Nghĩ là làm, ta mượn cớ đi nhà vệ sinh, dẫn theo vài nha hoàn lẻn đi.

Vừa ra khỏi sân, ta đã nghe thấy lời giống như kiếp trước.

"Thơ rất hay, có thưởng!"

Người nói chính là Hoàng thượng vô sự mà đến.

Hoàng thượng ở đây, Tuyên Vương cũng ở đây, chạy thôi!

Nha hoàn Lục La thở hổn hển:

"Tiểu thư, sao người lại chạy, cơ hội này để cho tam nhị tiểu thư sao?"

Nha hoàn Hồng Diệp điềm đạm quát mắng:

"Đừng nói bậy, tiểu thư làm gì, chúng ta làm nô tỳ chỉ việc nghe lệnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vuong-gia-si-tinh-tinh-thong-tra-nghe/chuong-2.html.]

Lục La tức giận nhưng không dám cãi lại Hồng Diệp, bực tức nói:

"Vậy tiểu thư, người định về phủ?"

Ta gật đầu, chạy nhanh:

"Về phủ, xuất kinh đến biên ải tìm đại ca." Cứu đại ca!

Hồng Diệp nghe vậy liền cau mày:

"Không thể!"

Lục La trừng mắt:

"Hồng Diệp, ngươi làm sao thế? Ngươi vừa nói nghe lệnh tiểu thư."

Hồng Diệp đỏ mặt:

"Nô tỳ, nô tỳ cho rằng việc này nên báo cho lão gia, phu nhân."

Báo cái gì mà báo, báo rồi ta làm sao ra khỏi kinh thành.

Không có gia tộc nào cho phép nữ nhi chưa xuất giá có ý nghĩ kỳ quặc như vậy.

Dù có cũng bị g.i.ế.c từ trong trứng nước.

Theo kinh nghiệm kiếp trước của ta về Hoàng đế lão đầu, ngài tuyệt đối không thể đem biểu muội gả cho Tuyên Vương.

Phụ thân của biểu muội chỉ là một quan nhỏ, mẫu thân lại xuất thân từ nhà buôn, căn bản không bảo vệ nổi Tuyên Vương.

Chỉ cần ta còn ở kinh thành, hôn sự này sớm muộn cũng sẽ được ban.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Hoàng thượng muốn làm gì, dù không có lý do cũng sẽ tìm được lý do.

Giờ là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không chạy thì đợi đến bao giờ?

Đợi ta chạy ra khỏi kinh thành, lão hoàng đế nhất định sẽ không gả ta cho Tuyên Vương.

Ngài không thể để nhi tử mình cưới một Vương phi dị thường như ta.

Về phủ, nhìn thấy Thanh Liễu trông nhà, nghe ta nói muốn đi biên ải tìm đại ca, mừng rỡ nhảy cẫng lên.

"Nô tỳ bao nhiêu năm rồi chưa gặp đại thiếu gia và đại ca."

Đại ca của Thanh Liễu ba năm trước đã theo đại ca ta ra biên ải.

Một biệt ly mấy năm, chưa trở về kinh. Ta nhìn ba người bọn họ. Hồng Diệp giỏi quản lý, Lục La thích nấu ăn, Thanh Liễu biết võ biết y. Ba người này, ta không thể thiếu ai.

Hồng Diệp không muốn chút nào, nhưng không thắng nổi Thanh Liễu và Lục La khéo nói.

Một khắc sau, bốn chúng ta lén lút ra khỏi cửa hông.

Thanh Liễu cải trang thành tiểu tư, từ hậu viện mang ra một chiếc xe ngựa.

Đợi chúng ta lên xe ngựa xong, Thanh Liễu vung roi dài, cổng phủ ngày càng nhỏ lại.

Loading...