VƯƠNG GIA RƠI VÀO LƯỚI TÌNH - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:40:30
Lượt xem: 1,723

CẢNH BÁO: CHƯƠNG NÀY SIÊU DÀI

 

13.

 

Tiêu Như Thần ngoại truyện.

 

Trước khi ta lên năm tuổi, sống một cuộc sống đến heo chó cũng không bằng, bị giam trong một tiểu viện nhỏ xíu cùng với mẫu thân, chịu đựng cơ hàn cùng tủi nhục.

 

Thậm chí ta còn vì một cái màn thầu mà quỳ trước mặt bọn người hầu van xin, còn bắt chước tiếng chó sủa.

 

Mà ta chưa bao giờ dám để mẫu thân nhìn thấy những điều này.

 

Nếu để bà biết được sẽ lại càng khó chịu.

 

Mãi đến khi ta năm tuổi, ta đã nhịn đói hai ngày chưa có gì bỏ vào bụng.

 

Người hầu đưa cơm đã đè mẫu thân xuống, hắn muốn ức h.i.ế.p bà.

 

Ta rất muốn bò dậy giải cứu bà nhưng đói đến không còn chút sức lực nào.

 

Chính là ngay lúc đó, Mạn Mạn đã xuất hiện.

 

Nàng cầm một hòn đá lớn, đánh bất tỉnh kẻ hầu kia.

 

Qua cuộc trò chuyện giữa mẫu thân ta và nàng, ta biết được nàng là điệt nữ của mẫu thân.

 

Mẫu thân muốn nàng giúp ta trốn thoát.

 

Nàng rõ ràng chỉ là một tiểu nữ hài vậy mà làm việc hết sức bình tĩnh và bài bản.

 

Chúng ta trèo qua bức tường phía sau Thẩm gia trốn đi tìm tâm phúc của mẫu thân.

 

Vừa nhìn thấy Phương thúc ta đã cảm thấy không ổn.

 

Bởi vì ta từng trông thấy hắn ở trong vương phủ.

 

Quả nhiên, ta và Mạn Mạn vừa chạy thoát ra ngoài, liền thấy Phương thúc dẫn người đuổi theo muốn bắt chúng ta.

 

Mạn Mạn nghĩ ngợi tới lui, sau cùng quyết định đưa ta về Thẩm gia, cải trang cho ta thành bộ dáng của một tiểu nha hoàn.

 

Nàng nói với ta: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ai mà nghĩ tới, ngươi lại đang trốn ngay sát cạnh vương phủ. Tiêu Tiêu, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ ngươi.”

 

Nàng ấy còn định ra một ám hiệu với ta, ám hiệu này không cần nhắc tới thì hơn.

 

Sau này, ta hỏi nàng ấy vì sao phải đặt một ám hiệu như vậy.

 

Nàng mặt ủ mày chau nói với ta: “Uầy, khoảng thời gian đó ta bị áp lực học tập rất lớn, dạ dày không ổn, ngày nào cũng đánh rắm, bị mọi người ghét bỏ. Đúng lúc đó lại xuyên qua chỗ chàng, lúc đó ta còn tưởng mình đang nằm mơ nên mới đặt cái ám hiệu như vậy, trêu chàng một chút.”

 

Nếu như nói mẫu thân là người cho ta sinh mệnh, thì Mạn Mạn chính là ánh sáng trong sinh mệnh cuộc đời ta.

 

Nàng giống như ngôi sao Kim giữa bầu trời đêm, cho ta phương hướng để bước tiếp dù là ở trong đêm đen vô tận.

 

Thẩm Mạn Thanh từng hỏi ta về tình cảm mà ta dành cho Mạn Mạn, nàng ấy sợ ta nhìn không rõ lòng mình, làm lở dở cuộc đời Mạn Mạn.

 

Nhưng ta hiểu rõ lòng mình hơn ai hết, ta yêu Mạn Mạn, không phải nàng ấy thì không được.

 

Trên thế giới này, nếu như có một người đối với ngươi quý giá như một vì sao xuất hiện trong sinh mệnh, những người khác dù có tốt đến đâu, trong mắt ta cũng chẳng khác gì một hòn đá vô tri.

 

Nếu như thích một người nhất định phải cần phải có lý do.

 

Nhưng lý do của ta thật sự rất nhiều, rất rất nhiều.

 

Mỗi một khoảnh khắc tỏa sáng của nàng, đều như đang khắc một nét bút vào trái tim ta.

 

Đến lúc nàng ấy rời đi, ta cuối đầu liền thấy tên nàng ấy đã khắc sâu vào xương tủy của ta hàng ngàn hàng vạn lần.

 

 

Phần lớn nhận thức của ta về thế giới bên ngoài đều nhờ Mạn Mạn mang lại.

 

Ví như cảm giác xấu hổ, khi ta vừa đến ở lại Thẩm gia, nàng giúp tôi tắm rửa.

 

“Tắm cho ngươi trước cái đã.” Mạn Mạn phiền não nói: “Tiêu Tiêu ơi, ta biết cổ nhân mỗi lần đun nước đều khó khăn, nên cũng không tắm rửa thường xuyên. Nhưng mà ngươi á, nhất định phải là một hài tử ngoan biết giữ vệ sinh, cố gắng ba ngày gội đầu một lần, một tuần tắm qua một lần, thường ngày trước khi đi ngủ đều phải lau người một chút.”

 

Ta nhìn nước bẩn trong chậu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy xấu hổ.

 

Nàng để ta ngủ yên rồi tự mình ra ngoài dạo quanh một vòng.

 

Sau khi trở lại, nàng đỡ eo, tức giận đến nỗi muốn ngất đi: “U là trời, mẫu thân của Thẩm Mạn Thanh thật sự là cao thủ PUA*, ngươi có biết bà ấy vừa gặp ta liền mắng ta như thế nào không?”

 

*PUA: viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện". Trong trường hợp này có thể hiểu theo nghĩa là bố mẹ đang làm cho con trẻ nghĩ rằng bản thân là người có lỗi, khiến chúng tự hoài nghi bản thân, kiềm chế và ép buộc khiến cho chúng dần dần sụp đổ.

 

Nàng hắng giọng, dùng chất giọng âm dương quái khí bắt chước lại: “Thẩm Mạn Thanh ơi Thẩm Mạn Thanh, con xem con đi, tài nghệ học không bằng tam muội con, dung mạo lại không bì được với nhị tỷ con. Ở trước mặt phụ thân cùng tổ mẫu lại cứ hay nói những lời kỳ quái. Một nữ nhi không tài không sắc như con, sau này chỉ xứng được với một kẻ hạ đẳng. Con đó, đừng trách mẫu thân nói này nói nọ con. Mẫu thân chỉ vì muốn tốt cho con mới phải luôn nhắc nhở bên tai con mãi như vậy.”

 

Ta nhìn bộ dáng miêu tả sinh động như thật của nàng, lặng lẽ rót cho nàng một cốc nước.

 

Lúc đó ta thầm nghĩ, giọng nói của nàng thật là dễ nghe.

 

Cảm giác vui vẻ, hóa ra lắng nghe một người mặt mày hớn hở kể chuyện, trong lòng lại có thể vui vẻ như vậy.

 

“Tiêu Tiêu, ta nói ngươi nghe, đây chính là điển hình của giáo dục áp đặt.” Nàng uống nước xong lại nói với ta: “Nếu như sau này có ai nói với ngươi như vậy, ngươi cứ coi như hắn đang đánh rắm đi.”

 

Ta không nói gì, âm thầm lặng lẽ khắc ghi những lời nàng nói vào trong lòng. Sau này, phụ thân đón ta về vương phủ, ông ấy nói ta nhiều năm qua lưu lạc trong nhân gian, vô tài vô đức, tương lai tuyệt đối sẽ không bao giờ truyền lại vương vị cho ta. Ta mắng ông một câu: “Ông thả rắm.” Biểu tình của phụ thân khi đó cả đời ta cũng không quên được.

 

Mạn Mạn lại có chút ưu sầu nói: “Ngươi nói xem ta đến đây rồi thì Thẩm Mạn Thanh thật sự đi đâu rồi nhỉ. Ôi chao, tiểu cô nương này mới có sáu tuổi đã bị mẫu thân nàng ta đàn áp như thế, nhất định là khó chịu muốn chết.”

 

Ta không kiềm lòng được cùng nàng ưu sầu, cảm giác giống như luôn bị cảm xúc của nàng ảnh hưởng vậy.

 

14.

 

Tiêu Như Thần ngoại truyện.

 

Sau này, Thẩm Mạn Thanh nói với ta nàng ta cảm giác như bị nhốt trong một gian phòng nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấy hết mọi chuyện đang diễn ra bên ngoài.

 

Mạn Mạn thì luôn thình lình biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện.

 

Lần đầu nàng ấy biến mất, ta vô cùng sợ hãi và hoảng hốt.

 

Sau này, ta học được cách che giấu cảm xúc của mình.

 

Trước khi Mạn Mạn biến mất sẽ để lại bài tập cho ta, ta có chuyện để làm, cũng có điều để chờ mong.

 

Thẩm Mạn Thanh là một cô nương trầm mặc ít nói, chúng ta chẳng có gì để nói với nhau.

 

Lúc nàng ấy thêu thùa luyện chữ, ta sẽ đọc sách làm bài tập.

 

Mạn Mạn tìm cho ta một học đường ở bên ngoài, mỗi ngày ta đều cải trang ra ngoài đi học.

 

Nàng nói: “Tiêu Tiêu, những gì ta được học, dùng ở trong xã hội này đều là vô ích. Ta sợ sẽ làm trễ nãi cuộc đời ngươi thế nên ta đã tìm cho ngươi một học đường khá tốt, ngươi phải chăm chỉ học hành đấy.”

 

Mạn Mạn rất nghiêm túc về việc học của ta.

 

Nàng nói với ta: “Tiêu Tiêu, muốn đội vương miện ắt phải chịu được sức nặng của nó, địa vị càng cao trách nhiệm càng lớn, chỉ khi ngươi đọc sách đến mức thuộc làu, thông hiểu được đạo lý, học được bản lĩnh thật sự, tương lai gặp nguy hiểm cũng không cần sợ hãi.”

 

Mạn Mạn nói không thể dạy cho ta được bất cứ thứ gì, ta thấy lời này của nàng quá khiêm tốn rồi.

 

Ở học đường, ta bị người ta bắt nạt, nàng dạy ta: “Hàng rào có ba cọc, hảo hán có ba bang. Ngươi đơn đả độc đấu như vậy thật sự không ổn. Tiêu Tiêu, ngươi phải học cách kết giao bạn bè. Như vậy đi, ta mua cho ngươi một túi kẹo, ngươi lên lớp chia cho mọi người trừ những kẻ bắt nạt ngươi. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, lần sau nếu những kẻ kia còn bắt nạt ngươi, những người khác cũng sẽ không ngồi yên bỏ qua đâu.”

 

Ta hỏi nàng: “Nếu như những người kia lấy kẹo của ta nhưng vẫn không chịu giúp ta thì phải làm sao?”

 

Mạn Mạn hừm một tiếng nói với tôi: “Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng cỏi, kể từ hôm nay ngươi phải học võ thuật, cường thân kiện thể. Gặp những kẻ ức h.i.ế.p ngươi thì giơ quyền nói chuyện.”

 

Nàng còn thần bí viết cho tôi một tập sách nhỏ.

 

“Đọc cái này nhiều vào, đây là tư tưởng và trích dẫn lời nói kinh điển của một vĩ nhân, sẽ có ích cho ngươi đấy.”

 

Ta ôm một bụng nghi hoặc đọc hết, sau này không hiểu vì sao, khi xem lại những chữ viết đó lại đặc biệt cảm thấy may mắn.

 

 

Năm tuổi ta gặp được Mạn Mạn, chúng ta ở Thẩm gia tròn mười năm.

 

Lần đầu nàng ấy biến mất năm ba hôm, sau này một lần biến mất là mười ngày nửa tháng.

 

Đôi lúc ta sợ nếu cứ đợi như vậy sẽ có lúc không còn tin tức gì nữa.

 

Thẩm Mạn Thanh cũng như ta, chờ đợi trong sự dày vò dằn vặt.

 

Những năm qua dưới sự hướng dẫn của Mạn Mạn, nàng ta đã dám ngẩng đầu thẳng lưng bước đi, lại còn biết nói đùa.

 

Mạn Mạn nói với nàng ta: “Những lời di nương của cô nói đều là vớ vẩn, lần sau bà ấy mắng cô, cô cứ tự nói với mình rằng đừng nghe, đừng nghe rùa tụng kinh. Ta nói cho cô biết, cô không xấu chút nào. Dáng vẻ chúng ta giống nhau, ta đối với ngoại hình của mình cũng khá tự tin đó. Đi đường đừng có luôn cúi người như vậy, gái mười tám thay đổi lớn, tương lai chúng ta sẽ càng ngày càng xinh đẹp.”

 

“Còn nữa, cô cũng không hề ngốc, cô tính toán giỏi như vậy, Tiêu Tiêu còn học không nhanh bằng cô.”

 

“Công phu thêu thùa của cô thật sự rất giỏi nha, lúc trước ta từng nhìn thấy di sản văn hóa phi vật thể hàng thêu Tô Châu, trình độ so với cô không khác lắm.”

 

“Trời ơi, bạn học Thẩm Mạn Thanh, chữ của cô viết cũng đẹp quá rồi!”

 

Nàng luôn có ngàn vạn lý do để tân bốc Thẩm Mạn Thanh.

 

Sinh thần của Thẩm Mạn Thanh, nàng tỉ mỉ công phu chuẩn bị quà mừng sinh thần cho nàng ta.

 

Nàng vẽ cho Thẩm Mạn Thanh một tập tranh nhỏ, khi lật nhanh tập tranh, người bên trên dường như cũng đang chuyển động.

 

Thẩm Mạn Thanh lần đầu tiên nhìn thấy, khóc đến sưng cả mắt.

 

Nhân vật nhỏ bé bên trên chính là Thẩm Mạn Thanh, nàng ta trong những bộ váy màu sắc kiểu dáng khác nhau, nhảy múa vô cùng duyên dáng.

 

Mạn Mạn nói: “Thẩm Mạn Thanh, mặc lên người chiếc váy công chúa mà ta làm cho cô, tự tin bay lượn đi nhé.”

 

Ta đố kỵ không chịu được, nói bóng nói gió với Mạn Mạn.

 

Mạn Mạn khó xử nói với ta: “Cơ mà nam nhân mặc váy công chúa thì kì cục quá…A! Ta tất nhiên không có ý phân biệt đối xử đâu nhé.”

 

Nàng yêu mến Thẩm Mạn Thanh, còn dạy nàng ta bản lĩnh chung sống hòa thuận với mọi người.

 

“Công chúa Thẩm Mạn Thanh, vui vẻ lên! Dũng cảm lên! Đừng sợ trưởng thành! Di nương của cô nói đời này cô chỉ có thể dựa vào nam nhân đều là lời nói vớ vẩn. Ta thấy khứu giác của cô rất tốt, phẩm vị cũng không tệ, ta dạy cô điều chế phấn son, tương lai cô có thể ra ngoài mở một cửa hiệu để kiếm sống là chuyện không thành vấn đề. Ở chỗ của ta, ta đã học thuộc lòng rất nhiều công thức cổ, tất cả đều là độc nhất vô nhị, đều giao lại cho cô, hehe.”

 

Năm mười lăm tuổi, ta đợi nàng ròng rã nửa năm trời.

 

“Aaaaaa, ta sắp c.h.ế.t rồi, cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba rồi! Kỳ thi đại học lột hết một lớp da của ta.”

 

Vừa mở mắt ra, nàng đã bắt đầu lầu thao thao bất tuyệt, vừa nhìn thấy ta thì lại ngơ ra: “Tiêu Tiêu? Chuyện gì thế này, ta mới biến mất có nửa tháng mà ngươi đã lớn như thế này rồi sao?”

 

Ta kiềm nén lại niềm xúc động muốn lao đến ôm nàng vào lòng, nói với nàng, nàng đã mất tích sáu tháng rồi.

 

Nàng chạy đến trước gương, soi nửa ngày: “Chuyện gì vậy trời, lẽ nào chuyện ta xuyên không là ngẫu nhiên sao? Ở chỗ ta rõ ràng mới qua có nửa tháng. Thời gian trước đây khác biệt cùng lắm chỉ có vài ngày, một hai tháng thôi, hiện tại càng ngày càng quá đáng rồi.”

 

Nàng vừa nói vừa đi tới nhéo mặt ta: “Bây giờ chúng ta chỉ còn cách nhau có hai tuổi thôi, nói không chừng lần sau ta trở lại, ngươi so ra còn lớn hơn ta ấy chứ!”

 

Vẫn như mọi khi, trước tiên Mạn Mạn kiểm tra bài tập của ta, sau đó đọc lá thư Thẩm Mạn Thanh để lại cho nàng. Mỗi khi Mạn Mạn biến mất, Thẩm Mạn Thanh đều có thói quen viết thư cho nàng, chờ nàng quay lại sẽ đọc.

 

“Tích lũy nhiều thư như vậy, phải xem hết thôi.” Mạn Mạn nhìn thư chất thành đống nhỏ, đột nhiên cảm thấy đau bụng.

 

Nàng kêu lên: “Tiêu Tiêu! “Dì cả” đến thăm ta rồi! Ôi trời ơi, cơ thể Thẩm Mạn Thanh khi tới tháng sao lại đau thế này chứ?!”

 

Đó là lần đầu tiên ta ý thức được Mạn Mạn là một nữ nhân.

 

Sau khi kì kinh nguyệt tới, nàng không còn hoạt bát năng động như trước nữa, nằm ủ rủ mãi trên giường chẳng có chút tinh thần nào.

 

Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, hận không thể thay nàng chịu đựng cơn đau.

 

Nhưng nàng lại vùng khỏi tay ta, trốn trong chăn.

 

“Tiêu Tiêu, cơ thể này là của Thẩm Mạn Thanh, “dì cả” đã đến thăm nàng ta, nghĩa là nàng ta đã trưởng thành rồi, sau này chúng ta phải chú ý chừng mực khi ở cạnh nhau.” Mạn Mạn nghiêm túc nói với ta: “Ta lại đang mượn cơ thể của nàng ta, lại càng phải cẩn thận hơn mới được. Mặc dù ở chỗ của ta, nắm tay là hết sức bình thường, nhưng ở đây lại không ổn. Haizz, tính ra ba người chúng ta quen nhau cũng gần mười năm rồi nhỉ. Năm đó, ngươi vẫn còn là một cậu bé, Thẩm Mạn Thanh còn sợ hãi đến nỗi suốt ngày đeo bùa bên người để đuổi ta đi.”

 

“Ngươi kể ta nghe xem, dạo gần đây Thẩm Mạn Thanh có thích ai không? Nếu có thì phải sớm lên kế hoạch mới được, ta phải nghĩ cách giúp nàng ấy kiếm tiền dành dụm của hồi môn. Người di nương kia của nàng ấy, suốt ngày đều hận không thể sớm gả nàng ấy cho quan chức quý nhân làm thiếp, căn bản không thể tin cậy được.”

 

Ta nói với nàng không có, không nhịn được hỏi nàng: “Còn nàng thì sao, đã có người mình thích chưa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vuong-gia-roi-vao-luoi-tinh/chuong-5.html.]

Đôi mắt Mạn Mạn lập tức sáng lên: “Ngươi đừng nói, ngươi thật sự đừng có nói tới. Số một trong đội bóng rổ của trường, số mười hai của đội bơi lội, người dẫn đầu của đội nghi trượng, ba người này ta đều thích. Cơ bụng đó, thân hình đó, quả thật là đỉnh của đỉnh. Ta dự định sau khi kì thi thử kết thúc sẽ tung một mẻ lưới, bắt được con cá nào hay con đó.”

 

Cơ bụng, ta cũng có mà.

 

Ta thấp giọng hỏi nàng: “Thế nàng nghĩ ta thế nào?”

 

Nàng nghe không rõ, hỏi lại ta: “Ngươi nói gì cơ?”

 

Nhưng ta chẳng có cơ hội hỏi lại lần hai nữa.

 

Mạn Mạn nói với ta: “Ta biết ở xã hội này của các ngươi tam thê tứ thiếp là điều vô cùng bình thường. Là nam nhân, mười bốn mười lăm tuổi đã đi tìm đối tượng yêu đương, ngủ với nữ nhân. Nhưng mà Tiêu Tiêu à, ngươi đó, ngươi phải giữ mình mình trong sạch nhé. Nam nhân không biết tự yêu mình chẳng khác nào bắp cải thối. Sự trong sạch ấy mà, chính là sính lễ đáng quý nhất của một nam nhân. Sau nay, nếu ngươi gặp được nữ nhân mà mình yêu mến ngươi mới xứng đáng để xin cưới người ta.”

 

Ta đem lời nàng ấy nói ghi tạc trong lòng, mười năm tiếp sau đó, ta không dám để bất cứ nữ nhân nào đến gần, sợ sẽ mất đi sự trong sạch của bản thân.

 

Ta cứ ngỡ rằng, chúng ta có thể cứ như thế ở cạnh nhau.

 

Cho dù ta phải luôn chờ đợi nàng cũng không sao, chỉ cần nàng quay lại thì mọi thứ đều xứng đáng.

 

Nhưng rốt cuộc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

Sau khi Mạn Mạn đưa ta ra ngoài, nàng lại tìm đủ mọi cách để cài người vào vương phủ, mong muốn mẫu thân ta có thể được sống tốt hơn một chút.

 

Nàng nói với ta: “Cuộc sống của dì hiện tại coi như vẫn tạm ổn, vẫn được ăn no mặc ấm. Tiêu Tiêu, chúng ta muốn cứu bà ra ngoài tất cả đều phải trông cậy vào ngươi. Ở một thế giới mà hoàng quyền lấn át tất cả mọi thứ, mấy trò khôn vặt của ta cũng không giúp ích được gì đâu.”

 

Vết xe đổ của mẫu thân ta còn ngay đó, Mạn Mạn trong cơ thể của Thẩm Mạn Thanh cũng không dám khinh xuất.

 

Nàng vẫn đang lẩm bẩm tiếc nuối: “Haizz, nhân vật chính trong mấy cái tiểu thuyết xuyên không, không phải thi tiên thì cũng là nhà phát minh. Chỉ có mình ta sống đến là thê thảm, cái gì cũng không dám làm, chỉ sợ có một ngày bị người ta nắm thóp.”

 

Thời điểm đó ta mới thấu suốt chí hướng của cuộc đời mình.

 

Ta muốn trở thành người quyền lực nhất trong triều đại này, tương lai có thể cho Mạn Mạn một mảnh trời riêng để nàng tự do bay nhảy.

 

Thế nhưng nàng lại không đợi được đến lúc ta trở nên lớn mạnh đã hoàn toàn biến mất.

 

 

Có người đến báo tin, mẫu thân ta đã xảy ra chuyện rồi.

 

Năm đó kinh thành xảy ra một trận động đất, phía tây bắc có một mảnh thiên thạch rơi xuống.

 

Hậu duệ của một gia đình lưu dân lại thi đỗ trạng nguyên.

 

Những đốm lửa mà mẫu thân ta gieo rắc đã đốt đến tận kinh thành cũng lấy đi mạng của bà.

 

Hoàng thượng hạ một mật chỉ, muốn thiêu sống bà ấy.

 

Ta và Mạn Mạn lẻn vào phòng của mẫu thân, muốn cứu bà ấy ra.

 

Bốn phía xung quanh đều là dầu hỏa, ngọn lửa hừng hực cháy như muốn bốc lên tới tận trời.

 

“Đi mau! Các con mau đi đi!” Mẫu thân vô cùng gấp gáp: “Còn không mau đi sẽ không kịp nữa đâu.”

 

“Dì, Con không thể trơ mắt nhìn người bị thiêu c.h.ế.t như vậy được!” Mạn Mạn tháo xuống một sợi dây chuyền mặt ngọc đeo lền cổ của mẫu thân: “Dì, mặt dây chuyền ngọc này đã đưa con đến đây, nó nhất định sẽ đưa dì về nhà.”

 

Mẫu thân đưa cho ta một cái tráp: “Như Thần, đây là tâm huyết nửa đời của ta, với số tài sản và lực lượng ngầm này, con có thể đối kháng lại với phụ thân con. Con nhất định phải che giấu năng lực của mình, tích lũy lực lượng, chờ đợi thời cơ.”

 

Mạn Mạn từng nói, mẫu thân là người rất có bản lĩnh, bà ấy đã làm rất nhiều thứ để cải thiện đời sống của bách tính.

 

Thế mà trước khi ta lên năm, mẫu thân lại chẳng dạy cho ta bất cứ thứ gì.

 

“Tiêu Tiêu, ngươi đừng trách dì.” Mạn Mạn ôm lấy ta nói: “Ngươi là nhi tử của vương gia, bà ấy dạy ngươi những thứ được học ở chỗ chúng ta có chút không ổn. Sau này, có khả năng ngươi cũng sẽ trở thành một vương gia. Haizz, dạy ngươi thành một vương gia nghĩ rằng cái gì mọi người bình đẳng, không thực tế chút nào. Dù thế nào đi nữa, sau này ngươi làm việc gì trái tim đều luôn hướng thiện là được rồi.”

 

Đây là câu cuối cùng Mạn Mạn nói với ta trước khi nàng biến mất.

 

Nàng nói xong câu đó liền ngất đi.

 

Dây chuyền ngọc trên cổ mẫu thân cũng biến mất, mà cơ thể bà lại trở nên lạnh lẽo.

 

Ta đưa Mạn Mạn trở về, ở bên túc trực suốt ba ngày.

 

Người tỉnh lại lại là Thẩm Mạn Thanh.

 

Thẩm Mạn Thanh khóc lóc nói với ta: “Tiêu Như Thần, ta cứ có cảm giác Mạn Mạn sẽ không quay lại nữa.”

 

Chúng ta cứ đợi như thế suốt mười năm.

 

Mười năm này, ta trở thành Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã.

 

Thẩm Mạn Thanh vì giúp ta đấu tranh chống lại Vạn quý phi mà giả vào trong cung trở thành hoàng hậu.

 

Một người trước giờ luôn khiếp nhược như Thẩm Mạn Thanh lại vì Mạn Mạn mà tràn đầy dũng khí, tạo được một chỗ đứng ở nơi hậu cung minh tranh ám đấu kia.

 

Thẩm Mạn Thanh nói: “Đợi nàng quay lại, muốn làm thi tiên cũng được, làm nhà phát minh cũng tốt, quyền lực trong tay chúng ta đủ để bảo vệ nàng một đời một kiếp, để nàng muốn làm gì thì làm nấy không cần sợ hãi bất cứ điều gì nữa.”

 

Chúng ta thường hay cùng nhau uống rượu, người đời đều nghĩ ta và Thẩm Mạn Thanh có tư tình.

 

Nhưng chúng ta ngồi cùng với nhau chỉ đều nói về Mạn Mạn.

 

Chúng ta đều sợ hãi một ngày nào đó sẽ thình lình già đi.

 

Già đến nỗi không còn nhớ được Mạn Mạn.

 

Mà nàng sẽ đột nhiên quay lại, vẫn là thiếu nữ tươi sáng hoạt bát năm đó.

 

Nàng sẽ ngạc nhiên hỏi: “Aaaaaa, ta mới đi có mấy năm, sao các ngươi đều già như vậy rồi?”

 

May mắn thay trời cao thương xót.

 

May mắn thay, nàng quay lại rồi, ta cũng chưa đến nỗi già.

 

Ta đốt cho Thẩm Mạn Thanh một phong thư, gió nổi lên, cả bầu trời đầy sao, chắc là nàng ta đã nhận được rồi.

 

15.

 

Nhật ký bí mật của Thẩm Mạn Thanh.

 

Tôi xin dùng mệnh đào hoa cả cuộc đời này mà thề! Tôi không hề biết Tiêu Như Thần thích mình.

 

Lần đầu tôi xuyên về cổ đại chỉ mới có mười sáu tuổi, vẫn còn là một nữ sinh cấp hai.

 

Khi đó vừa ngủ say, thì linh hồn tôi đã xuyên về cổ đại nuôi dưỡng trẻ con, Tiêu Như Thần lại là một đứa bé âm trầm, tôi sợ mình sẽ dạy hư hắn mất.

 

Chẳng trách Nhiếp chính vương Tiêu Như Thần lớn lên lại thích cười như vậy, thì ra chính là do tôi tạo nghiệp mà.

 

Tôi từng nói với hắn: “Tiêu Tiêu, sau này ngươi phải cười nhiều một chút, ngươi cười lên đẹp như vậy, đừng uổng phí giấu đi như thế.”

 

Kết quả thì hay rồi, hắn quả thực thực hành vô cùng nghiêm túc.

 

Tính kế người ta cũng cười, tức giận cũng bày ra cái mặt cười, chế nhạo người ta lại cũng cười đến là vui vẻ, đây rõ ràng là một con hổ mặt cười mà!

 

Từ năm mười sáu đến năm mười tám tuổi, trong hai năm này, tôi vẫn là một cô bé khờ khạo vui tính, tình đầu còn chưa có, làm sao nhận ra được Tiêu Như Thần thích tôi.

 

Huống gì lúc đó Tiêu Như Thần mới mười lăm tuổi, làm sao tôi có thể nghĩ theo hướng đó được!

 

“Ha ha, người ta đợi cậu cả chục năm luôn đấy.” Tiêu Ngư tặc lưỡi nói: “Chỉ một câu của cậu đã khiến người ta thủ thân như ngọc bấy nhiêu năm. Thẩm Mạn Thanh, nếu như cậu thật sự không có ý đó với người ta thì thẳng thắn cự tuyệt hắn đi. Hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa thành thân, hắn sắp biến thành trai ế lớn tuổi mất rồi.”

 

Tiêu Ngư hiện tại vô cùng đắc ý, sau khi con bé bái Tiêu Như Thần làm thầy, trong ba năm ngắn ngủi đã trở thành một đế vương chuẩn mực.

 

Tiêu Như Thần chính thức rời xa triều đình, lựa chọn làm một vương gia nhàn hạ.

 

Tiêu Ngư lén lút nói với tôi: “Hắn lại không sợ tớ sẽ g.i.ế.c hắn diệt trừ hậu hoạn. Cưng à, tớ thấy hắn chính là làm cho cậu coi đó, sợ cậu ở cổ đại không có cảm giác an toàn. Nên hắn mới giao toàn bộ quyền lực vào tay tớ, để chúng ta có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ. Cậu thật sự quá đỉnh đi, năm đó xuyên không về lại dạy ra được một tên yêu bất chấp như vậy.”

 

Tôi rầu hết sức, thật luôn.

 

Tiêu Như Thần này, thân cao 1.85m, cơ bụng tám múi, vừa đẹp trai lại vô cùng nam tính.

 

Tôi từ năm hắn năm tuổi nhìn hắn lớn lên đến năm mười lăm tuổi, tất nhiên là tôi vô cùng hiểu hắn.

 

Mười năm tôi không có ở đây, Thẩm Mạn Thanh còn viết nhật ký giám thị hắn để lại cho tôi!

 

Về điểm này tôi cũng chịu thua nàng ta luôn.

 

Trong nhật ký của Thẩm Mạn Thanh, tất cả những nữ nhân từng tiếp xúc qua với Tiêu Như Thần nàng ta đều tỉ mỉ ghi lại hết!

 

Tiểu đậu đinh sáu tuổi, bà thím năm mươi tuổi, bất chấp lớn nhỏ luôn!

 

Thẩm Mạn Thanh, haizz, nghĩ tới cô nương này tôi lại thấy đau lòng.

 

Còn bé xíu đã bị di nương PUA, nếu không phải tôi xuyên không về, sợ là nàng ấy sẽ trầm cảm mất.

 

Tiêu Như Thần nói, từ lúc tôi rời đi, lúc đầu Thẩm Mạn Thanh vẫn còn hăng hái, về sau nàng ta càng ngày càng trầm mặc kiệm lời.

 

Đến sau này, nàng ta cả ngày đều ngồi thẫn thờ.

 

Sau khi bị đày vào lãnh cung nàng ta thường chẳng chịu ăn uống gì.

 

Tiêu Như Thần từng âm thầm cử người đến khuyên nàng ta nhưng Thẩm Mạn Thanh lại không chịu nghe.

 

Nàng ấy ở trong lãnh cung cứ thế lặng lẽ rời đi.

 

Tôi và Tiêu Như Thần xây một phần mộ cho nàng ấy, hy vọng kiếp sau nàng ấy có thể sống tự do hạnh phúc.

 

 

Nói đến tình cảm mà Tiêu Như Thần dành cho tôi, haizz, sau khi tôi hồi phục trí nhớ, Tiêu Như Thần đã thổ lộ tình cảm với tôi rồi.

 

Lúc đó tôi không biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết phải trả lời sao cho phải, quay người liền bỏ chạy!

 

Tôi thừa nhận, tôi đối với Tiêu Như Thần có chút tà tâm.

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi lén đến vương phủ nhìn trộm hắn.

 

Nửa đêm nửa hôm vậy mà hắn chưa chịu ngủ, ở trong sân uống rượu múa kiếm.

 

Mặt mũi hắn đẹp như tranh, tuấn lãng phi phàm, dáng vẻ uống rượu toát lên khí khái phong lưu.

 

“Nàng đến đây làm gì?” Tiêu Như Thần đối với tôi có chút thờ ơ, đạm mạc nói: “Nàng quên ta mười năm rồi, mười năm đó lại sống vô cùng tiêu sái. Phần tình cảm này của ta nàng chẳng coi là gì cả. Nàng không cần cảm thấy áy náy, tất cả đều là do ta tình nguyện, không liên quan gì đến nàng.”

 

Tôi xoa xoa tay, bước lại gần yếu ớt nói: “Tiêu Tiêu, chúng ta từ từ tìm hiểu có được không? Trước tiên hẹn hò với nhau, nếu như suôn sẻ lại tiến sâu thêm bước nữa.”

 

Sắc mặt Tiêu Như Thần càng lạnh lùng: “Lúc trước, nàng sợ Thẩm Mạn Thanh bị nam nhân lừa gạt, nói với nàng ta, hẹn hò mà không chịu thành thân thì đều là giở trò lưu manh. Sao nào, nàng bây giờ muốn giở trò lưu manh với ta sao?”

 

Tôi bị lật tẩy, thẹn quá hóa giận: “Không hẹn hò thì thôi! Cứ coi như ta chưa hề đến.”

 

Lúc tôi đang muốn rời đi, Tiêu Như Thần đã kéo tôi vào lòng, bắt lấy môi tôi.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới nói với tôi: “Mạn Mạn, nàng thật sự rất thiếu kiên nhẫn.”

 

Hắn đẩy tôi ra, thắt lại đai lưng, cười nhạt nói: “Nàng muốn từ từ hẹn hò, ta đồng ý. Chỉ là con người ta có chút cố chấp, đến đêm động phòng hoa chúc mới có thể làm. Đêm khuya rồi, nàng về đi.”

 

Tiêu Như Thần vậy mà đuổi tôi đi!

 

Tôi trở lại trong cung, tìm Tiêu Ngư bí mật trò chuyện.

 

Tiêu Ngư khuyên tôi: “Thôi bỏ đi, xem qua đại bộ phận đám đàn ông thời cổ đại này chắc cậu cũng chẳng gặp được người nào tốt hơn. Chỉ là kết hôn thôi mà, đâu đến nỗi lấy luôn cái mạng nhỏ của cậu, nếu sống không được thì chia tay thôi. Hơn nữa, hiện tại tớ là hoàng thượng, tớ phong cậu làm công chúa, sau này nếu cậu muốn làm loạn, lại tìm vài tên trai bao tới, đâu phải chuyện khó khăn gì.”

 

“Cậu nói như tớ là một kẻ cặn bã vậy.” Tôi không kiềm được cãi lại: “Tớ chỉ là cảm thấy nền móng tình cảm của chúng tớ chưa sâu sắc đến vậy, hiện tại cứ thế kết hôn có chút không ổn.”

 

Tiêu Ngư nói một cách sâu xa: “Người ta ở cùng cậu từ năm năm tuổi đến năm mười lăm. Từ năm mười lăm đến năm hai mươi lăm, đợi cậu ròng rã mười năm. Cậu á, năm đó vì muốn xuyên không quay lại đây, thiếu chút nữa liều c.h.ế.t với ba cậu. Ba cậu cưỡng chế thôi miên cậu mới cứu được cậu. Thế nên, cậu gọi như vậy là không có nền móng tình cảm?”

 

Tôi không còn gì để nói, mặc lại quần áo quay lại chiến đấu.

 

Tiêu Như Thần vẫn ở đình viện chờ tôi.

 

Hoa tiền nguyệt hạ, hắn nhìn tôi cười cười.

 

Tôi hét lên với hắn: “Tiêu Như Thần, chúng ta kết hôn đi!”

 

Tiêu Như Thần bước nhanh về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng.

 

——Hết——

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...