Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vụng Trộm Yêu Em - Chương 22.2-24.1

Cập nhật lúc: 2024-08-08 09:26:10
Lượt xem: 3,490

"Thật ra tôi không thể hiểu nổi, năm xưa tuy ông nội đuổi ông ra khỏi công ty, nhưng tình nghĩa anh em đối với ông chưa bao giờ phai nhạt, thậm chí còn đối xử với ông tốt hơn trước, sao ông có thể làm ra chuyện độc ác như vậy?"

"Ha ha ha ha!" Mạnh Kỳ ở bên cạnh đột nhiên cười phá lên.

(Bé Chanh: Mạnh Kỳ hắc hoá rồi nên ngôi t3 gọi là “anh ta” nhé ạ)

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Độc ác?" Anh ta cười đến mức nước mắt chảy ra.

"Anh có biết trước đây tôi thích Bùi Nhiên đến mức nào không, năm đó lúc chị ấy biểu diễn, chỉ nói một câu là muốn nhận được một vạn con hạc giấy vào ngày sinh nhật, tôi đã thật sự gấp một vạn con hạc giấy cho chị ấy.

"Nhưng chị ấy thì sao? Chị ấy bề ngoài cười tủm tỉm nhận lấy, quay đầu lại ném hết số hạc giấy đó vào thùng rác, chị ấy chỉ thích những món quà đắt tiền.

"Chị ấy căn bản không xứng đáng đứng trên sân khấu.

"Còn Lục Hợp, anh nói đúng, ông ta là bố tôi, nhưng anh có biết không? Mẹ tôi đến c.h.ế.t vẫn luôn chờ đợi được gả cho ông ta, nhưng trong lòng ông ta chỉ có mẹ anh là Tân Linh.

"Nực cười thật đấy, ông ta rõ ràng không có được thì muốn hủy hoại, để che giấu tai mắt người khác, ông ta đã dẫn tôi đến xem buổi biểu diễn của Tân Linh, nhưng đến đó rồi lại mềm lòng, không ra tay được.

"Mẹ tôi đã cầu xin ông ta bao nhiêu lần, cũng không thấy ông ta mềm lòng, vậy mà lại suốt ngày nhớ đến con hát hò này, vì vậy tôi đã nhân lúc không ai chú ý, rắc thuốc vào cốc nước."

"Cậu nói gì cơ?" Lục Tử Hằng sững sờ.

"Tôi nói…” Mạnh Kỳ cười một cách đáng sợ, "Mẹ anh không thể hát được nữa, là do tôi làm."

"Bốp!" Lục Tử Hằng đ.ấ.m một cú vào mặt Mạnh Kỳ.

Máu chảy ra từ khóe miệng anh ta, anh ta loạng choạng ngã xuống đất, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn tôi.

"Nhưng, Bùi Tình, dù em có tin hay không, thì anh cũng không muốn hại em.

"Cho dù công ty có kiểm tra an ninh, vẫn có cách mang axit sunfuric vào được, là anh đã ngăn ông ta lại, đổi axit sunfuric thành nước."

Anh ta cười tự giễu: "Hình như, anh thật sự có chút thích em."

Không lâu sau, Lục Minh, Mạnh Kỳ và Trương Nini đều bị cảnh sát đưa đi.

Ở đồn cảnh sát, Mạnh Kỳ đã thừa nhận tất cả tội danh. Ngày tuyên án, những đám mây đen trên bầu trời đã tan biến, ánh nắng rực rỡ, là một ngày nắng đẹp.

Lục Tử Hằng nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

"Kết thúc rồi." Anh nói.

"Đúng vậy." Tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh, "Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi."

Cơn ác mộng dai dẳng đeo bám nhà họ Lục suốt ba đời, cuối cùng cũng đã kết thúc.

 

23

Ba tháng sau, chúng tôi đưa Bùi Nhiên đến gặp Tân Linh. Tôi không biết họ đã nói gì với nhau, nhưng một người con gái thật lòng biết lỗi, người mẹ nào lại nỡ bỏ rơi con mình chứ.

Mấy ngày đó, mắt Bùi Nhiên lúc nào cũng đỏ hoe.

Một tuần sau, chị ấy hủy bỏ tất cả các buổi biểu diễn, công khai xin lỗi trên mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vung-trom-yeu-em/chuong-22-2-24-1.html.]

"Tôi dự định về quê làm giáo viên dạy nhạc, giúp cô Tân tiếp tục sự nghiệp từ thiện." Lần gặp lại sau đó, chị ấy nói với tôi.

"Còn nữa, xin lỗi em." Chị ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi, "Tình Tình, về những chuyện chị đã làm trước đây, thật sự xin lỗi em."

Tôi nhẹ nhàng ôm lại chị ấy.

"Chúc chị mọi chuyện thuận lợi."

Tiễn Bùi Nhiên đi, tôi trở về nhà, Lục Tử Hằng đã ở nhà đợi tôi.

"Hôm nay anh đã mua hoa về trang trí nhà, còn làm nước ép đào nữa, chắc chắn em đều thích." Anh nhướng mày.

"Em cũng đã mua bít tết." Tôi nháy mắt với anh.

Anh cười, kéo tôi lại gần, tôi nhón chân lên, vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Bầu trời xa xa, có một mảng mây hồng đẹp tuyệt.

Ngày mai, nhất định sẽ là một ngày nắng đẹp.

 

 24. Ngoại truyện (Lục Tử Hằng)

Năm đó, bố anh phát bệnh, giọng hát của mẹ anh bị tổn thương, không thể biểu diễn nữa.

Sự điên loạn thất thường của bố và sự cam chịu im lặng của mẹ, đã trở thành ký ức sâu sắc nhất trong tuổi thơ của Lục Tử Hằng.

Người không rời bỏ bố anh, chỉ có một mình mẹ anh. Nhưng người chịu khổ nhiều nhất, cũng chỉ có mẹ anh.

Anh nghe người ta nói, căn bệnh này sẽ di truyền.

Bà nội anh ấy như vậy, bố anh ấy như vậy.

Tương lai, có thể anh ấy cũng sẽ như vậy.

Cứ như là mang theo một quả b.o.m hẹn giờ, chờ đợi phán quyết của số phận, chấp nhận sự thay đổi của lòng người.

Lớn lên, có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để bản thân sa vào một mối quan hệ tình cảm.

Một mình, là tốt rồi.

Cho đến khi Tân Linh mang bức ảnh đó về nhà.

Sau khi bố anh qua đời, Tân Linh bắt đầu làm từ thiện trong lĩnh vực giáo dục, hôm đó, bà đang xem những bức ảnh chụp trong chuyến đi dạy học tình nguyện.

Lục Tử Hằng tùy tiện cầm một bức ảnh lên. Đó là bóng lưng của một cô gái dưới ánh hoàng hôn, cô ấy mặc chiếc váy dài màu trắng, cúi đầu nhìn chậu hoa hồng trong tay.

"Đây à, là do một thầy giáo trong nhóm chúng ta chụp đấy, cô bé này hình như bằng tuổi con, nghe nói học rất giỏi."

Bà ấy nhìn bức ảnh với vẻ mặt băn khoăn: "Nhóm chúng ta sắp phân công nhiệm vụ rồi, lần sau mẹ chỉ cần đến một ngôi làng thôi, nhưng mẹ lại muốn giúp đỡ tất cả bọn họ, không biết nên chọn ngôi làng nào."

"Chọn cô bé này đi." Lục Tử Hằng chỉ vào bức ảnh, "Không phải nói cô ấy học rất giỏi sao? Bỏ học thì tiếc quá."

Vì vậy, Tân Linh lại đến ngôi làng đó.

Loading...