Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vụng Trộm Yêu Em - Chương 13-15.1

Cập nhật lúc: 2024-08-08 09:20:29
Lượt xem: 4,652

13

Một tháng sau đó, Lục Tử Hằng đều đến nhà tôi ăn tối dưới sự "giám sát" của tôi theo yêu cầu của lão Chung.

Có lúc tôi nấu cơm, có lúc anh nấu cơm, hai người ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau.

Nhưng thời gian lớn phần, chúng tôi đều im lặng ăn cơm.

Không biết có phải tôi cảm nhận sai không, dù anh vẫn ít nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng như ngày gặp lại kia, hình như đã không còn xuất hiện nữa.

Về mối quan hệ giữa tôi và Mạnh Kỳ, sau ngày hôm đó anh cũng không hỏi han gì nữa, hình như anh chỉ hỏi cho biết thôi.

Hôm nay, khi tôi đang chuẩn bị đi nấu cơm, lại phát hiện anh có chút mệt mỏi, ngủ gục trên sofa.

Tôi liền vào trong phòng, lấy ra một chiếc chăn mỏng, đắp lên người anh.

Anh chợt mở mắt.

Hai đôi mắt trùng hợp lại nhìn nhau, anh cũng không hề lảng tránh.

Tay tôi run run, chiếc chăn mỏng theo đà rơi xuống, anh nhặt nó lên.

“Cơm… nấu cơm.”

“Làm món gì.”

“Bò bít tết.”

Anh ngồi dậy, đột nhiên cúi đầu cười. 

“Học được nướng bò bít tết rồi sao…”

Có vẻ như lẩm bẩm nói một mình, lại có vẻ muốn nói cho tôi biết.

Đợt nghỉ hè trước, chúng tôi đã cùng nhau nấu cơm, tôi không biết nướng bò bít tết. Ngược lại là anh, mới chỉ tra cứu một chút, đã có thể nướng ăn ngon. 

Vốn dĩ tôi ở nhờ nhà anh, lại còn để anh nấu cơm, khi đó tôi cảm thấy rất ngại, tôi nói mình nhất định sẽ học được.

Anh lúc đấy chỉ nói một câu.

“Không cần, một người biết nấu là được.”

Nhưng tôi vẫn bắt đầu học nấu.

Nhịn xuống sự chua xót, tôi quay đầu lại mỉm cười:

“Anh nếm thử xem, em làm được rồi này.”

Anh sửng sốt rồi cười.

Không biết có phải hay không lại nhớ đến những miếng thịt bò bị tôi nướng thành cục than đen.

Anh nói:

“Ngon.”

 

14

Quan hệ giữa người với người biến hoá tựa hồ như trong nháy mắt.

Thời gian sau đó, Lục Tử Hằng nói chuyện với tôi rất nhiều, thậm chí có lúc anh tan làm trước, sẽ đi mua đồ, rồi đợi tôi về cùng nhau nấu nướng.

Thứ bảy tuần này, đột nhiên Mạnh Kỳ hẹn tôi đi xem biểu diễn.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Coi như cảm ơn em đã giúp anh giả làm bạn gái," Anh ấy cười, "Hơn nữa trong buổi biểu diễn này có Bùi Nhiên, Bùi Nhiên là chị gái em mà, đi xem cùng anh nhé, vé anh đã mua rồi, em không đi thì phí lắm."

Mạnh Kỳ mua vé ở hàng thứ năm, vừa ngồi xuống, anh ấy liền chỉ tay về phía hàng ghế phía trước, hào hứng nói: "Ể? Em nhìn xem kia có phải là Lục Tử Hằng không?"

Tôi nhìn theo hướng anh ấy chỉ, quả nhiên là Lục Tử Hằng. Tối qua sau khi ăn cơm xong, anh nói cuối tuần có việc, không đến ăn cơm nữa.

Hóa ra là đến xem biểu diễn.

Sau khi tiết mục của Bùi Nhiên kết thúc là giờ nghỉ giải lao.

Lục Tử Hằng đứng dậy, xoay người bước ra cửa, hình như muốn rời đi trước.

Khi đi đến hàng thứ năm, ánh mắt của hai người không thể tránh khỏi chạm nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vung-trom-yeu-em/chuong-13-15-1.html.]

Anh sững sờ, vừa định lên tiếng, thì Mạnh Kỳ đã hào hứng đứng dậy.

"Lục Tử Hằng! Lục tổng!" Anh ấy vẫy tay, "Anh cũng đến xem Bùi Nhiên biểu diễn sao, em và Tình Tình cũng đến xem này."

Ánh mắt Lục Tử Hằng lại dừng lại trên người tôi.

"Tình Tình?" Anh nhắc lại.

"Đúng vậy, Bùi Tình," Mạnh Kỳ cứ tưởng anh không nhìn thấy tôi, vội vàng nghiêng người sang một bên, "Dạo này Bùi Tình cũng đang làm việc ở Lục thị đấy, chắc anh không chú ý đến em ấy đâu nhỉ, hì hì."

Không biết có phải do trong nhà hát quá tối nên tôi không nhìn rõ không, tôi luôn cảm thấy khóe miệng Lục Tử Hằng khẽ nhếch lên.

Anh quay đầu lại, nhìn tôi.

"Mẹ anh nhờ anh đến xem Bùi Nhiên biểu diễn thay bà, xem xong rồi, anh phải về công ty làm việc."

"Cuối tuần còn phải làm việc sao, vất vả quá." Mạnh Kỳ vội vàng nói.

Anh gật đầu, đi được hai bước, lại quay đầu lại.

"Mạnh Kỳ," Anh thản nhiên nói, "Có lẽ cậu chưa nhận được thông báo, từ cuối tuần sau phòng kinh doanh thứ năm cũng phải làm việc tăng ca."

"Làm việc tăng ca cả tháng đấy."

 

15

Không lâu sau, Mạnh Kỳ quả nhiên nhận được thông báo, nói từ cuối tuần sau phải làm việc tăng ca.

Nhưng có thể chọn nghỉ bù 1,5 lần thời gian so với ngày thường, hoặc là bù vào ngày nghỉ phép hàng năm.

"Tuy tính ra thời gian nghỉ ngơi được nhiều hơn, mọi người trong nhóm đều rất vui vẻ, nhưng anh không thể hẹn em đi chơi được rồi."

Thực ra tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dù sao chúng tôi cũng chỉ là người yêu giả vờ, nhưng gần đây anh ấy lại hẹn tôi ngày càng nhiều.

Tuy mỗi lần anh ấy đều nói là để cảm ơn, nhưng dù sao vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh ấy đi cùng tôi đến hậu trường, gặp Bùi Nhiên.

Bùi Nhiên không ở phòng nghỉ, mà ở phòng trang điểm.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên đến phòng trang điểm ở hậu trường, nên anh ấy rất hào hứng.

Sau khi Bùi Nhiên ký tên cho anh ấy xong, anh ấy vui quá xoay người một vòng, kết quả tự mình vấp ngã, trầy da.

Nhà hát có một phòng y tế tự phục vụ không người, ở đó có tủ thuốc, Mạnh Kỳ nhất quyết không cho tôi đi cùng, tự mình đi đến phòng y tế.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Bùi Nhiên.

"Cậu bạn trai nhỏ của em, thú vị ghê." Chị ấy đang thoa son bóng trước gương.

"Em xem, tìm một người như vậy không phải tốt hơn sao, thực tế hơn là việc mơ mộng hão huyền về Lục Tử Hằng nhiều chứ?"

Tôi im lặng một lúc.

"Chị."

Chị ấy quay đầu lại.

"Có phải chị hát nhép không?"

...

Bầu không khí trở nên im ắng.

Bùi Nhiên, hát nhép.

Tuy đã một năm rồi tôi không xem chị ấy biểu diễn trực tiếp, nhưng là người thân thiết nhất với chị ấy, tôi vẫn phân biệt được hát thật hay hát nhép.

"Tại sao chị lại hát nhép?" Tôi bước tới gần, "Giọng của chị bị hỏng sao? Không thể hát được nữa sao? Hay là..."

"Đủ rồi!"

Chị ấy run rẩy lấy một điếu thuốc từ trong túi xách ra, tôi xông tới, giật lấy điếu thuốc.

"Chị còn hút thuốc? Sao chị không biết giữ gìn giọng hát của mình vậy? Chị quên cô Tân rồi sao? Sao chị có thể phụ lòng tốt của cô ấy như vậy! Nếu cô ấy biết chị hát nhép..."

"Cô ấy đã c.h.ế.t rồi! Cô ấy không thể quản chị được nữa rồi!"

Tôi sững sờ, còn chị ấy thì run rẩy toàn thân, nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.

Loading...