Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỌNG XUYÊN - CHƯƠNG 11

Cập nhật lúc: 2024-03-21 14:38:41
Lượt xem: 101

Vừa trở về tẩm điện chưa lâu, phụ hoàng bỗng truyền lệnh triệu kiến ta.

 

Địa điểm gặp gỡ chính là chùa Tương Quốc.

 

Bên trong Phật điện, hương thơm thoang thoảng, phụ hoàng khoác lên mình long bào vàng rực rỡ, hiên ngang quỳ trên đệm hương bồ, miệng lẩm rẩm cầu nguyện Phật tổ phù hộ quốc thái dân an, chiến tranh sớm kết thúc.

 

Vô Vọng quỳ gối phía sau, gương mặt không chút cảm xúc.

 

Đứng chờ ở cửa hồi lâu, hai người họ mới đi ra. Phụ hoàng vỗ vai ta, dẫn ta và Vô Vọng đi về phía sau núi.

 

Tại một vách đá, người chỉ xuống quang cảnh dưới chân núi, "Nhìn xem, đây đều là giang sơn của trẫm."

 

Ta liếc nhìn Vô Vọng, thấy hắn vẫn mặt không cảm xúc, dứt khoát cũng không lên tiếng, để phụ hoàng một mình ngượng ngùng.

 

"Nguyên Nguyên, sau lưng con có Hạ gia, nếu trẫm băng hà, con phải đốc thúc Hạ gia dốc hết sức lực phò tá tân hoàng."

 

Phụ hoàng nhìn chằm chằm Vô Vọng, nhưng lời nói lại là dành cho ta.

 

Ta mơ hồ sinh ra một dự cảm không lành, do dự nhìn về phía phụ hoàng.

 

Phụ hoàng vỗ vai ta, "Con chỉ cần ghi nhớ lời trẫm, đến thời cơ thích hợp con sẽ tự hiểu."

 

Ta còn muốn truy hỏi, nhưng người lại bảo ta đi trước bằng giọng điệu không cho phép bàn cãi.

 

Đi được một quãng xa, ta quay đầu nhìn lại, thấy người đang nói chuyện gì đó với Vô Vọng, vẻ mặt kích động, cử chỉ khoa trương.

 

Trở về phủ, lòng ta luôn bồn chồn, luôn dự cảm sắp có chuyện lớn sắp xảy ra.

 

Để xoa dịu tâm trạng, ta chạy đến phòng của Cơ Phàm, muốn cùng hắn đấu khẩu, nhưng lại phát hiện hắn không thấy đâu.

 

Ta vội vàng hỏi hạ nhân, họ đều nói không biết.

 

Phái người đi tìm Cơ Phàm ở thanh lâu nơi hắn thường đến, nơi đó cũng nói hắn chưa trở về.

 

Nỗi bất an trong lòng ta nhanh chóng lan rộng, ta túm lấy tay áo Hạ Hằng Xuyên chạy đến chùa Tương Quốc, nhưng cũng không thấy Vô Vọng đâu.

 

Người trong chùa nói, sau khi phụ hoàng về cung, Vô Vọng đã đột nhiên biến mất không dấu vết.

 

Bọn họ cũng đang tìm, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì.

 

Chân ta mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ. Hạ Hằng Xuyên nhanh tay đỡ lấy ta, ôm ta vào lòng.

 

"Công chúa đừng lo lắng, Vô Vọng sẽ bình an vô sự." Giọng hắn trầm thấp, đầy từ tính.

 

"Hạ Hằng Xuyên, Cố Tử Bạch có thể không thích ta, nhưng hắn không thể xảy ra chuyện gì." Ta túm lấy cổ áo hắn, hung hăng nói: "Lần trước những kẻ thích khách kia, nếu còn dám động đến chàng ấy, dù ta liều mạng cũng phải truy ra."

 

Đồng tử Hạ Hằng Xuyên co lại, lộ ra vẻ mặt bi thương, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã che giấu đi. "Vô Vọng đại sư là người có phúc, sẽ không gặp bất trắc, thần xin đưa công chúa về phủ nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ phái người đi tìm họ."

 

Ta gật đầu, liếc mắt nhìn phần cánh tay đã mất của Hạ Hằng Xuyên, trong lòng dấy lên sự thương cảm, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại.

 

Nửa đêm canh tàn, vẫn không có chút tin tức gì, ta khoác áo choàng đi đi lại lại trong sân.

Bỗng nhiên, một bàn tay thô ráp khô khan bịt lấy miệng ta, lôi ta vào phòng.

 

Dưới ánh đèn lắc lư, người áo đen bịt miệng ta, áp ta vào tường, sau đó nhanh chóng gỡ bỏ mảnh vải đen trên mặt.

 

Là Cố Tử Bạch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vong-xuyen/chuong-11.html.]

Trái tim lơ lửng từ từ hạ xuống, nước mắt đột nhiên tuôn trào không thể kiểm soát, lăn dài trên má rơi xuống tay chàng.

 

Chàng như bị bỏng, vội vàng buông ta ra, cầm khăn che mặt tùy ý mà lau lên mặt ta, còn không quên dọa ta một câu: "Cấm khóc."

 

Ta nhào vào lòng chàng, khóc càng dữ dội hơn, "Cố Tử Bạch, nếu chàng c.h.ế.t như vậy, ta sẽ không bao giờ quên được chàng, chàng nhất định phải sống tốt, đợi ta chán chàng rồi hãy chết."

 

Thân người chàng cứng đờ, tay vỗ nhẹ lên lưng ta, mãi đến khi tiếng khóc của ta dịu dần, chàng mới đẩy ta ra, lùi lại một bước, tư thế phòng thủ.

 

Ta giận dữ cười nhạo, xoa mũi, mỉa mai nói: "Ngươi nửa đêm đến tìm ta, lại đề phòng ta, rốt cuộc ngươi đến vì chuyện gì?"

 

"Phò mã vì ta mà gãy một cánh tay, ta đến báo ơn." Chàng nói ngắn gọn.

 

"Chàng muốn báo đáp thế nào a, làm tiểu tình phu của ta hay sao?"

 

"Ta là anh trai của ngươi." Hắn lôi ra một miếng ngọc bội từ trong ngực, ném cho ta, "Nương ta và hoàng thượng ở cùng nhau khi phụ thân trên danh nghĩa của ta ra sa trường. Ta đích thị là một đứa con hoang."

 

Khi nói lời này, vẻ mặt chàng mang theo sự chán ghét nồng nặc, ta nhìn mà tim co thắt, đầu óc trống rỗng.

 

"Quân vương đoạt vợ bề tôi, há chẳng phải rất ghê tởm sao?" Chàng tiến lên một bước, siết chặt vai ta, "Ta là kẻ bẩn thỉu như vậy, ngay cả Phật cũng không thể độ được."

 

Thì ra năm đó ta trên đường phố lớn tiếng nói thích Cố Tử Bạch, hắn cười, nhưng sau đó lại né tránh ta, xa lánh ngàn dặm.

 

Thì ra ta quỳ gối một ngày một đêm, đổi lấy lời ban hôn, nhưng hắn lại đột nhiên xuất gia.

Thì ra, hắn không bao giờ chịu thích ta.

 

Chân ta bồng bềnh, không đứng vững, hắn buông ta ra, mặc cho ta ngã ngồi xuống đất.

 

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, ta chật vật ngẩng đầu lên, giọng nói khô khốc khó nghe, "Nếu không phải là ca ca, ngươi..."

 

Hắn gắt gỏng cắt ngang lời ta, "Không thích."

 

Lời còn chưa dứt, hắn đã đóng sầm cửa bỏ đi.

 

Nhìn bóng lưng hắn biến mất sau góc tường, chút sức lực cuối cùng cũng bị rút cạn, ta co ro trên sàn nhà, im lặng nhìn màn đêm.

 

Ta biết đế vương vô tình, biết số phận trêu ngươi, biết sau phồn hoa chỉ toàn bi thương, biết dưới quyền lực lại là xương máu… Ta biết nhiều như vậy, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, thất vọng, châm biếm…

 

Vì sao chứ?

 

Ta đã chấp nhận rằng hắn cả đời này không yêu thương ta, nhưng tại sao lại phải vẽ nên một kết cục bi thảm đến không thể chấp nhận như vậy.

 

Hạ Hằng Xuyên mang theo sao trăng từ màn đêm trở về, vừa thấy ta co ro trên mặt đất, hắn lao tới như một cơn gió, dùng một tay đỡ ta dậy, đặt lên giường, xoa xoa đôi tay lạnh buốt của ta, khẩn trương hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?"

 

Nam nhân trước mặt này, mi thanh mục tú, ôn nhu chu đáo, hắn đối tốt với ta là chân thành hay giả ý?

 

Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra, co mình trong chăn.

 

Lâu rồi không có động tĩnh gì, ta tưởng hắn đã đi, vén chăn lên nhìn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ vừa nãy.

 

"Công chúa đói không?" Hắn mỉm cười dịu dàng, trong mắt lấp lánh ánh nến lung linh.

 

Ta không đáp lời, chỉ dè chừng nhìn hắn.

 

"Công chúa đừng sợ, ta ở ngay bên ngoài cửa." Nói xong, hắn đứng dậy, có lẽ là do chân tê dại vì quỳ gối, hắn lảo đảo một chút. Sau đó bước đi xiêu vẹo ra cửa, đóng cửa lại.

 

Nhìn bóng đen in trên cửa sổ, lòng ta càng thêm nặng trĩu.

 

Lúc này đây, ta đã không còn phân biệt được điều gì nữa, nỗi buồn mênh mang đã nhấn chìm ta.

Loading...