VÒNG EO THON - Chương 08

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:16:20
Lượt xem: 3,045

14

 

Liên tiếp mấy ngày, ta bất chấp nguy hiểm, bên ngoài râm ran có lời đồn, nói nhìn thấy đích nữ Tướng phủ tư thông với Nhiếp Chính Vương.

 

Cuối cùng, mẫu thân ta để tâm.

 

Thậm chí bà còn sai người đo eo ta, sắc bén nói: "Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, eo này đã to thêm một tấc, con sẽ không giấu ta làm chuyện xấu gì bên ngoài chứ?"

 

Nghe lời này, liền biết đang uy h.i.ế.p ta, có phải đã mang thai hay không.

 

Tim ta đập thình thịch: "Mẫu thân không có, gần đây con ăn nhiều."

 

Nhưng mẫu thân ta không tin, ngược lại còn sai một bà lão lột sạch ta, kiểm tra thân thể xử nữ, hoàn toàn không quan tâm đến việc ta nhục nhã rơi lệ.

 

Cuối cùng, bà thở phào nhẹ nhõm: "Xuống đi, đừng tham ăn nữa, đi đến chỗ ma ma nhận phạt."

 

Câu nói này lạnh băng.

 

Mặc dù vô số lần, ta đều nghe đến tê liệt, nhưng vẫn hy vọng có một ngày, bà sẽ thương xót ta, để ta ăn nhiều hơn một chút.

 

"Mẫu thân." Cuối cùng ta cũng ngậm miệng, "Con sẽ ăn ít lại."

 

Mẫu thân ta cười hiền từ: "Như vậy là được rồi, ai bảo Hoàng Đế thích eo thon, chỉ khổ cho con."

 

Bà cũng biết ta khổ.

 

Nhưng vì sở thích không đáng kể của Hoàng Đế, bà cam tâm tình nguyện để ta khổ mười mấy năm.

 

Ta đột nhiên muốn xé nát sự thái bình giả tạo của đám người này, đột nhiên muốn cho bọn họ biết, ta cũng là người sống sờ sờ.

 

Ta không muốn làm những việc không muốn làm.

 

15.

Nghe nói thánh thượng sủng ái Nạp Lan Sí, đối với hắn cầu được ước thấy.

 

Nửa tháng ở chung, Nạp Lan Sí không đáng sợ như lời đồn, so với hỉ nộ vô thường, hắn càng giống một pho tượng Phật được người ta tôn thờ trên cao.

 

Luôn luôn nhàn nhạt, đối với cái gì cũng không có hứng thú.

 

Ngày đó, ta lấy cớ thăm bệnh, quang minh chính đại ngồi kiệu Tướng phủ vào Nhiếp Chính Vương phủ.

 

Nạp Lan Sí nằm trên giường bệnh nhắm mắt dưỡng thần.

 

Gia nhân không cản được ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vong-eo-thon/chuong-08.html.]

 

Ta xông lên liền hôn hắn một cái, thật sự hôn hắn đến giả bộ không nổi.

 

Có vài chuyện, một khi đã bắt đầu, liền ngầm hiểu.

 

Cuối cùng, Nạp Lan Sí mở mắt, đáy mắt không gợn sóng: "Không có việc gì mà ân cần như vậy, ngươi muốn cầu Cô chuyện gì?"

 

Ta xấu hổ không nói nên lời, nghẹn nửa ngày cũng không thốt ra được một chữ.

 

"Ngươi không nói." Nạp Lan Sí lãnh đạm nói, "Ta làm sao đáp ứng được."

 

Ta nói: "Cưới ta."

 

Hai chữ này, giống như hòn đá ném xuống hồ, dấy lên vô số gợn sóng trong mắt hắn, cuối cùng, hắn nhắm mắt lại.

 

Làm người không thể nhìn thấy trong đó là thần sắc gì.

 

Ta lại hỏi một lần: "Ngươi có cưới hay không?"

 

Hắn rốt cuộc cũng mở miệng: "Không thể."

 

Hai chữ "không thể", có chút đ.â.m chọc ta.

 

Đã không cưới, vậy mấy ngày nay đùa giỡn ta trong lòng bàn tay, là cảm thấy thú vị sao?

 

Ta xoay người, cảm giác nhục nhã nhàn nhạt vây quanh trong lòng, trước khi đi không nhịn được mắng một câu: "Nạp Lan Sí, ngươi thật đê tiện."

 

Một bàn tay kéo ta trở lại.

 

Hắn dường như có chút loạn.

 

"Ngươi không thích ta." Nạp Lan Sí thanh âm nhàn nhạt, "Đây là lý do không cưới."

 

Câu nói này, khiến bước chân ta dừng lại, suýt chút nữa ngã quỵ.

 

Ta và hắn ở chung không quá mười ngày.

 

Năm ngày đầu, ta lo lắng sợ hắn c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, Tướng phủ nhà ta sẽ bị tru di cửu tộc.

 

Năm ngày sau, ta sợ hãi Tướng phủ phát hiện manh mối, ra cửa đều phải lén lút.

 

Huống chi, ta cũng không phải người gặp ai yêu người đó, làm sao thích hắn...

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...