VÒNG EO THON - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:17:40
Lượt xem: 4,626

Bàn đá đối diện, cổ tay xương cốt thô to đầy sức sống đeo chuỗi phật châu dưới áo bào như tuyết kia, chuỗi hạt giống như sắp bị kéo đứt.

 

Da đầu ta tê dại.

 

Thật đáng sợ quá.

 

Một tay hắn có thể bóp gãy cả eo ta.

 

Nạp Lan Sí rút tay lại, trầm giọng nói: "Ngươi, ánh mắt an phận chút."

 

"..." Ta cắn môi, nhắm chặt mắt lại, "Vâng, thần nữ không nhìn nữa."

 

Vô số người nhìn ta bằng ánh mắt thương hại.

 

Cách đó không xa, sắc mặt Tống Hoài mất đi vẻ dịu dàng thường ngày, y bực bội nói: "Diệp cô nương, ta đổi bàn với nàng, nàng lại chỗ ta đi."

 

Một khắc đó, ta sắp khóc rồi.

 

Tống Hoài, không hổ là nam nhân ta theo đuổi cả tháng, cuối cùng hắn cũng biết rồi.

 

8.

 

Trên đài cao, sắc mặt Hoàng Hậu kinh hãi: " Nhiếp Chính Vương, Tống Hoài náo loạn quy củ, ta sẽ phạt nó."

 

"Đổi chỗ thôi mà." Giọng điệu Nạp Lan Sí nhạt nhẽo, "Ta gi/et cha gi//et huynh, sợ ta cũng là chuyện thường tình."

 

Lần này, người người cảm thấy bất an, không dám lên tiếng.

 

Nguyên nhân cả thành ai cũng sợ Nạp Lan Sí là do, hắn là một tên súc sinh không hơn không kém.

 

Đêm đoạt trữ mười năm trước.

 

Nạp Lan Sí g.i.ế.c phụ hoàng của hắn, huynh đệ tỷ muội của hắn, v.ú em cung nữ của hắn, đêm đó m.á.u b.ắ.n đầy tường cung, nửa tháng mới lau sạch sẽ.

 

Khi đó, hắn chỉ là một thiếu niên.

 

Đáng sợ như thế.

 

Nhưng tên súc sinh này, cho dù ở trong chùa khoác da Phật tăng, ngày ngày làm việc thiện, lẽ nào không phải là súc sinh?

 

...

 

Hoàng Hậu gượng cười, bảo ta hiến vũ.

 

Ta muốn câu dẫn Tống Hoài, nên nhảy múa cuồng nhiệt như lửa, trong lúc đó, ta quay đầu nhìn hắn...

 

Nhìn cái này.

 

Ta nhìn thấy mà tức điê//n lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vong-eo-thon/chuong-04.html.]

Tống Hoài như bị qu//ỷ ám nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Sí.

 

Đối phương ánh mắt mê ly, thế mà lại lộ ra nụ cười khiến súc sinh đều hồn xiêu phách lạc, tay phải nâng chén mời hắn uống rượu.

 

Hai người này, nhân lúc ta không chú ý đến, thế mà tốt lên rồi.

 

Phong trào ái mộ nam nhân đang thịnh hành, ta tự cho rằng Tống Hoài tự trọng, không ngờ, y rốt cuộc cũng không tự trọng như vậy!

 

Ta nhảy đến trước mặt Tống Hoài, mặt đầy phẫn nộ.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

 

Cái nhìn này, lại có mấy phần cưng chiều.

 

Ta vừa định cười, nhưng không biết tên trời đánh nào, thế mà ném chén rượu xuống đất, ta giẫm hụt, đá vào người đối diện Tống Hoài.

 

Một tiếng rơi xuống nước, có người hơi nghẹn ngào: "Vừa rồi cái gì rơi xuống? Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương bị người đá xuống nước!"

 

Người đầu tiên nhảy xuống hồ là ta.

 

Người rơi xuống hồ đâu phải là Nhiếp Chính Vương?

 

Rõ ràng là đầu của ta.

 

Nếu Nạp Lan Sí che//t, sáng mai Tướng phủ sẽ xuất hiện mấy cái xá//c khô không đầu, bao gồm cả ta.

 

Hắn ở dưới đáy hồ, hắn thật nặng.

 

Nạp Lan Sí hé mắt, nhập nhèm nhìn ta, say rượu, tự mình nhả bong bóng trong hồ.

 

"..."

 

Trước khi hắn chuẩn bị chơi đùa c.h.ế.t mình, ta lòng dạ độ//c á//c, lại gần miệng hắn, cấp khí cho hắn.

 

...

 

Đám hộ vệ của nhảy xuống hồ vớt người, dưới nước không nhìn rõ, bọn họ vội vàng kêu thảm thiết: "Vương gia, Vương gia người ở đâu?"

 

Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy, ta đang ôm eo Nạp Lan Sí liều mạng vùng vẫy lên trên, đám hộ vệ này hình như lại m//ù rồi.

 

"Không nhìn thấy..."

 

"Hoàn toàn không nhìn thấy..."

 

"Vương gia làm như vậy, nhất định có lý do của ngài."

 

Ta thiếu dưỡng khí ngất đi, trong lúc mơ mơ màng màng có người nắm lấy eo ta, kéo ta lên bờ.

 

Đêm đó, yến hội tan rã không vui.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...