Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà Giàu - Chương 4-6

Cập nhật lúc: 2024-09-04 06:54:19
Lượt xem: 6,022

Chương 4

Tôi bảo Giang Dã cởi áo ra. Sau khi quan sát 360 độ không góc c.h.ế.t cơ bụng 8 múi, tôi lại áp sát vào. Sự tiếp xúc thân mật của da thịt khiến tôi cảm thấy bình yên trong lòng. Mùi xà phòng thơm tho trên người chàng trai thoang thoảng.

Trong đầu bắt đầu xuất hiện bong bóng màu hồng, không nhịn được muốn cắn một cái.

Tôi còn chưa kịp đưa môi lại gần Đột nhiên, Giang Dã đẩy tôi ra. Lực đẩy mạnh đến mức tôi ngã xuống mép giường, suýt chút nữa thì rơi xuống.

Tôi sững người, chuyện gì vậy?

Bán nghệ không bán thân à?

Giang Dã đỏ mặt kéo tôi dậy từ mép giường: "Xin lỗi, xin lỗi."

"Tôi... tôi đi tắm..."

Nói xong, liền chạy vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo.

Đọc truyện người lớn bao nhiêu năm nay.

Tôi đương nhiên biết Giang Dã vào phòng tắm làm gì.

Nhịn đến mức này rồi mà vẫn có thể kiềm chế được, chắc không phải người xấu.

Tôi lấy điện thoại chuyển cho Giang Dã 10.000 tệ.

Ghi chú: [Trải nghiệm rất tốt, lần sau mặc quần xám nhé].

Nửa tiếng sau, Giang Dã mới lề mề từ phòng tắm ra. Mặc bộ quần áo không rõ nhãn hiệu đó, trông vừa sạch sẽ vừa oai vệ.

10.000 tệ này của tôi rất dễ kiếm, yêu cầu chỉ có 8 chữ.

Gọi là đến, bảo cởi là cởi!

 

Chương 5

Màn trình diễn của Giang Dã vượt quá mong đợi của tôi, có vẻ như anh ta thật sự thiếu tiền. Tình yêu ngọt ngào không chỉ làm giảm bớt bệnh tình của tôi, mà ngay cả làn da và khí sắc của tôi cũng tốt lên rất nhiều.

Còn Giang Dã, nhờ có tiền tài trợ của tôi, gu ăn mặc ngày càng tốt.

Thậm chí có thể nói là hơi quá.

Tôi đã tìm thấy một số món đồ là thương hiệu nhỏ của châu Âu.

Anh ta thậm chí còn tặng tôi một chiếc túi Chanel.

Có lúc, tôi còn không biết rốt cuộc ai mới là kim chủ nữa.

Hôm nay có buổi họp lớp, tôi nhắn tin cho Giang Dã, bảo anh ta đến đón tôi.

Tôi đi giày cao gót xuống lầu.

Ở phòng khách, tôi gặp mẹ. Tôi dừng bước, lễ phép chào hỏi: "Mẹ."

Bà Tần mặc một bộ vest vừa kín đáo vừa tinh tế, toát lên khí chất mạnh mẽ, nhàn nhạt uống một ngụm trà.

"Đúng rồi, con đã tự chấm điểm chưa? Bao nhiêu điểm? Có đậu Đại học Bắc Kinh không?"

Thi xong lâu vậy rồi, bây giờ mới nhớ ra hỏi tôi.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-tinh-bao-nuoi-cau-am-nha-giau/chuong-4-6.html.]

Tôi gật đầu: "Điểm cụ thể thì con không chắc, nhưng đậu Đại học Bắc Kinh thì chắc là được."

Bà Tần làm việc quyết đoán mấy chục năm nay, ghét nhất là kiểu nói ấp a ấp úng của tôi, bắt đầu chỉ vào mũi tôi mắng.

"Cái gì gọi là chắc là? Mấy điểm rồi mà trong lòng không biết à?"

"Con từ nhỏ đã thế này, làm việc gì cũng qua loa đại khái, không bao giờ nghĩ cho người khác!"

"...”

"Không đậu Đại học Bắc Kinh thì con ra nước ngoài luôn đi, đừng ở trong nước làm mất mặt mẹ!"

Tôi cúi đầu không nói lại, đơn giản là vì đã quen rồi. Rõ ràng cổ phiếu có lúc lên lúc xuống, nhưng lại bắt tôi chỉ được lên chứ không được xuống!

Bà Tần trút giận xong, bắt đầu duy trì hình tượng người mẹ của mình.

"Tiểu Ngữ, con có biết bây giờ bọn trẻ giỏi giang đến mức nào không? Mẹ nghiêm khắc với con cũng là vì muốn tốt cho con, không muốn con bị người khác so sánh."

Tôi cười lạnh trong lòng, rốt cuộc là sợ tôi bị người khác so sánh, hay là sợ bản thân mất mặt?

Vừa mắng xong tôi, thì bà ấy nhận được một cuộc điện thoại công việc, liền bận rộn rời đi luôn, hoàn toàn không để ý hôm nay tôi ăn mặc thế này là để đi đâu.

Vừa đúng lúc Giang Dã nhắn tin đến: [Bảo bối, anh đến rồi, em chuẩn bị xong chưa?]

Tôi kìm nén nỗi chua xót trong lòng, sắp xếp lại cảm xúc, tôi ra khỏi cửa.

Ánh nắng chan hòa, chàng trai mặc áo trắng quần đen, nụ cười trên môi chỉ dành riêng cho mình tôi.

Tôi chạy về phía anh ta, lao vào vòng tay anh ta.

Giang Dã ôm chầm lấy tôi.

Tôi từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, nghĩ kỹ lại thì từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng có được thứ gì cả. Cho dù Giang Dã là được thuê, nhưng khoảnh khắc này anh ta thuộc về tôi.

Giang Dã nhận lấy túi xách trong tay tôi: "Sao em cứ như cún con thế, thích dính lấy anh vậy?"

"Vậy anh có thích em dính lấy anh không?"

"Đương nhiên thích rồi, em không dính lấy anh thì dính lấy ai?"

Giang Dã là một chú chim hoàng yến đạt chuẩn, luôn mang đến cho tôi cảm giác được yêu thương.

 

Chương 6

Lớp của Giang Dã không cùng tầng với lớp tôi, đưa tôi đến cửa lớp mình, tôi liền để anh ta lên lớp của anh ta.

Hứa Vi Vi chặn tôi ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc: "Trình Thi Ngữ, vừa nãy không phải là bạn trai cậu đấy chứ?"

Tôi gật đầu.

Hứa Vi Vi nhìn tôi từ trên xuống dưới, như thể cảm thấy tôi không xứng, hừ lạnh một tiếng.

"Bạn trai cậu đẹp trai đấy."

Hứa Vi Vi là bạn cùng bàn cũ của tôi, cái gì cũng muốn so sánh với tôi. Tôi luôn lười để ý đến cô ta. Nhưng nghe cô ta khen Giang Dã, tôi cảm thấy hơi tự hào trong lòng.

Câu nói đó như thế nào nhỉ?

Vẻ đẹp của chồng là vinh dự của vợ!

Vẻ mặt ghen tị không che giấu được của Hứa Vi Vi cũng khiến tôi cảm thấy hả hê.

Bữa cơm này ăn thật nhàm chán, thà ngồi cùng bàn trẻ con còn hơn.

Loading...