Vô Danh - Chương 8:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-03 12:19:15
Lượt xem: 111

Thi thể chưa trải đời, vẫn là gái mới lớn.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, trong mắt anh, tôi đã sớm hư hỏng, nhất định không còn trinh trắng.

Kết thúc giải phẫu, anh theo thói quen rút điện thoại ra.

Ngoại trừ mấy tin nhắn ân cần thăm hỏi của Trình Nguyệt, tôi ngày xưa vẫn luôn ríu rít giờ không có tin tức gì.

Anh hơi tức giận, tức giận gõ tin nhắn.

[Nghiêm Đình, cảnh cáo mày lần cuối, mày không về thì không cần trở lại nữa.]

Anh trai, em đang đứng cạnh anh mà, nhưng anh không nhìn thấy.

Khu nghỉ giải lao có mấy cảnh sát khe khẽ bàn luận, anh trai nghe được.

"Con bé Lỵ Lỵ nhà cục trưởng Mã mất tích mất tiếng, không biết đã trải qua chuyện gì, lúc quay về trở nên ngơ ngẩn, không nói chuyện gì."

"Đúng thế, nghe nói trong tay cứ nắm chặt một cái kẹp tóc dâu tây, sống c.h.ế.t không buông ra, cũng không biết vì sao."

"Kẹp tóc dâu tay".

Như sấm nổ, anh trai đột nhiên quay đầu lại.

Anh một lòng vội vàng muốn đến bệnh viện thăm Lỵ Lỵ, lại bị Trình Nguyệt ngoài cửa chặn lại.

Nó vốn đang rất vui vẻ, muốn bước lên trước ôm anh trai, nhưng khi ngửi thấy mùi trên anh trai xong lại rụt lại.

Anh trai nhận ra, hơi nhíu mày.

Trình Nguyệt vội vàng thay đổi trọng tâm câu chuyện.

"Anh trai, mình đi ăn cơm đi. Em biết một quán đồ Quảng Đông vô cùng nổi tiếng á."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-danh/chuong-8.html.]

Tôi không chỉ một lần hẹn anh trai đi quán ăn kia, anh lại nói không ăn cơm với con khốn.

Tổn thương người tôi biết bao.

Anh trai gọi một bàn đồ ăn phong phú, Trình Nguyệt ăn rất vui.

Anh trai rất ít khi gắp món, ánh mắt luôn dừng lại màn hình điện thoại.

Trình Nguyệt sau khi nhìn kỹ mới nhận ra, chậm rãi buông đũa xuống.

"Cũng không biết chị đi đâu, có thể do em suy bụng tôi ra bụng người, nhưng chị được đàn ông chào đón như thế, đến đâu chẳng có đất dung thân."

Cho dù không thể nào làm tác động vật lý, nhưng linh hồn tôi vẫn vả lên cái mặt tâm cơ kia mấy cái.

"Bốp!"

Đũa trong tay anh trai vung lên, đập trúng vào lông mày Trình Nguyệt.

Trình Nguyệt mù mịt rụt đầu lại, nét mặt vô cùng tủi thân.

Anh trai vô thức vươn tay, kịp phản ứng lấy giấy ăn lau mặt cho nó.

Cuối cùng hơi bất đắc dĩ thở dài.

"Xin lỗi, lúc vui vẻ đừng nhắc tới người kia, mất hứng."

"Ăn xong anh dẫn đi xem phim."

Phim chiếu đến tận khuya, Trình Nguyệt vẫn chưa đã cơn, lải nhải bình luận về phim.

Anh trai như đang nghe, lại như mất hồn.

Tôi đi song song với anh trai, nhìn lên bầu trời theo ánh mắt anh.

Hóa ra là mặt trăng, nhìn thôi cũng khiến người tôi muốn được sum vầy.

Bình luận

2 bình luận

Loading...