Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-08-02 09:50:42
Lượt xem: 48

Chương 280. -

 

Mỗi lúc nghỉ ngơi Ngu Tri Dao đều phải đốt huân hương có mùi chanh, ăn thức ăn và trái cây mà Yêu tộc cung cấp.

Nàng còn lấy được không ít hạch đào vỏ tím, thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi Lạc Vân Dã sẽ nướng chút rau xanh thêm bữa ăn cho nàng.

Tất cả mọi có có chút c.h.ế.t lặng, cũng may bọn họ còn có tiết mục đặc biệt, đó chính là tiết mục kể chuyện trầm bổng của vị Tần Thuật sư huynh.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, chỗ nghỉ ngơi của tiểu đội trừ ma Diệt Ma cách rất gần bọn họ, vị Tịnh Thù sư tỷ kia luôn sẽ đến chỗ này ngồi một chút, tiện tay chỉ điểm cho mấy vị Đao tu.

Có thể nói vị mỹ nhân lạnh lùng này đối với bọn họ rất thân thiện, còn Tần Thuật thỉnh thoảng cũng sẽ đến cà cảm giác tồn tại, dùng sức lực một mình tổ chức hai tiết mục cho hai tiểu đội trừ ma.

Lúc mọi người nghỉ ngơi vô cùng thả lỏng tinh thần.

Trước kia Hoa Hoa là người gánh tiết mục giải trí, nhưng lúc này đã đi trị liệu, trực tiếp dùng vòng tay trị liệu, cố gắng chữa trị cho càng nhiều người.

Ngày qua ngày, Chưỡng quỹ Bạch Hạc có chút nóng nảy. Lão chỉ muốn để cho hai Thiên mệnh đi ma luyện mình, nhanh chóng trưởng thành, không hề muốn dính líu đến những người khác.

Nhưng nếu không thể không dính vào, vậy cũng muốn cố gắng giảm bớt số người.

Nhân tộc và Yêu tộc hơn một tháng ngày đêm chống đỡ công kích điên cuồng của Ma tộc, cuối cùng thế công của Ma tộc cũng chậm lại.

Thừa dịp thế công của Ma tu hạ xuống, cung chủ Thần Loan cung đặc biệt để cho người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi của tiểu đội trừ ma Thiên Bảng cách hơi xa chỗ biên giới.

Theo từng đợt sóng tập kích giảm xuống, khoảng cách giữa các tiểu đội trừ ma cũng không còn chật chội như trước, cũng kéo ra chút khoảng cách.

Tiểu đội Thiên Bảng dời đến chỗ khác, ma vật ít, cho nên tiểu đội khác cũng không nhiều lắm.

Kỷ Phù còn tưởng rằng Thần Loan cung mở cửa sau cho bọn họ, không khỏi vỗ vai Hoa Hoa: "Rất được nha Tiểu Hoa, lại có người cấp cao ở Thần Loan cung! Lúc này chúng ta có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi lại trở về gia nhập cuộc chiến."

Hoa Hoa cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng cha mình bộc phát lương tâm, rốt cuộc nhớ đến đứa con yếu ớt này của mình.

DTV

Hắn giơ tay lên sờ ót của mình, bắt đầu gãi đầu không ngừng cười hì hì, chẳng qua còn chưa cười xong, dưới chân của bọn họ đột nhiên có một khe nứt sâu nứt ra, nhanh chóng mở rộng, lấy tốc độ nhanh nhất để cho mọi người rơi xuống.

Những người khác kịp thời phản ứng còn có cơ hội né ra, nhưng khẽ hở này lại nứt từ dưới chân của Lạc Vân Dã.

Hắn gần như là rơi xuống ngay lập tức.

Ngu Tri Dao kịp thời kéo tay hắn lại, rơi xuống rãnh sâu với hắn.

Thời Việt cũng nhảy xuống theo.

Kỷ Phù ôm đàn, không chút do dự nhảy xuống.

Linh Tu quan sát tỉ mỉ cái rãnh này xong, hơi thay đổi sắc mặt: "Đây là rãnh di động trăm năm khó gặp..."

Mắt thấy phạm vi của rãnh không lớn kia nhanh chóng bắt đầu co rụt lại, Linh Tu quả quyết nhảy xuống.

Hoa Hoa hơi mím môi, có chút phức tạp tức giận và thất vọng không nói nên lời, hắn ta quay đầu nhìn thấy cha chạy đến, nghiêng đầu nhảy xuống khẽ rãnh đã co lại chỉ có thể đi qua một người.

Trong mắt cung chủ Thần Loan cung vô cùng rung động, chỉ có thể trơ mắt nhìn khe rãnh dịch chuyển lại khép lại, bàn tay giơ lên không trung chậm rãi hạ xuống.

Dưới rãnh.

Ngu Tri Dao được Lạc Vân Dã ôm lấy, vô số ma khí xông ra từ trên người hắn, xui tan ma vật cấp thấp rậm rạp xông đến.

Bốn phía đen thui, còn có một chút hôi thúi khó ngửi. Hình như có thể nghe được tiếng nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-280.html.]

Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy đá phát sáng ra, soi xuống dưới chân một vòng.

Giờ phút này hình như bọn họ rơi xuống một cái lối nhỏ bên trong rãnh, xung quanh có rất nhiều Hồng vị ma lông mềm đang run rẩy ở một bên.

Không lâu lắm, có mấy quả cầu thịt màu hồng lăn xuống từ sau lưng Hồng Vị ma.

Dưới sự áp chế ma khí của Lạc Vân Dã, không có một con ma vật cấp thấp nào dám tùy tiện lỗ mãng.

Mấy qủa cầu thịt tròn vo yếu ớt cũng chỉ dám chậm chậm bước đi, rồi sau đó lấy tốc độ nhanh nhất trốn vào dưới lớp lông mềm mại của Hồng vị ma.

Ngu Tri Dao đếm một chút. mới vừa rồi con Hồng Vi ma kia một thai mọc ra năm con.

Năng lực sinh sản mạnh mẽ này, đúng là rất đáng sợ.

Chẳng qua một giây sau, Ngu Tri Dao nhận được ốc biến dẫn âm luôn rung động.

Nàng lấy ốc biển đủ màu sắc ra, từng giọng nói khác nhau xông ra từ ốc biển.

Thời Việt nhịn sự hoảng sợ trong lòng xuống: "Tiểu Ngư, bây giờ ngươi và ca ca ở đâu?"

"Đây là rãnh di động, sau khi rơi vào, sẽ ngẫu nhiên phân tán khắp nơi. Không nên hoảng sợ, đợi Tiểu Ngư ngươi tìm được vật mang tính ký hiệu, lại dùng ốc biển thông báo cho chúng ta, không nên gấp." Linh Tu vừa trấn an bọn họ, vừa nói rõ tình huống trước mắt cho bọn họ.

Kỷ Phù trực tiếp đơn giản nói: "Tiểu Ngư, nhớ báo địa điểm."

Hoa Hoa cố gắng bình tĩnh: "Tiểu Ngư, Tiểu Vân cố gắng lên! Ta chờ các ngươi!"

"Ta biết, cảm ơn mọi người, ta sẽ nhanh chóng tìm được địa điểm cụ thể, sẽ báo với từng người các ngươi."

Ngu Tri Dao thu hồi ốc biển dẫn âm, hai mắt nhìn nhau với Lạc Vân Dã, có chút phức tạp lại có chút buồn cười không biết làm sao.

"Bọn họ cũng nhảy xuống."

"Ừ." Lạc Vân Dã rũ hàng mi dài đen nhánh, gật đầu nói: "Tiểu Ngư vẫn luôn gặp được người rất tốt."

Giọng nói của hắn có chút trầm thấp, rất rõ ràng là bị lần xui xẻo này làm cho ảnh hưởng, liên lụy đến Ngu Tri Dao, liên lụy đến những người khác, trong lòng rất tự trách.

"Ta vẫn luôn gặp được người rất tốt, cho nên ta mới gặp được Tiểu Vân." Ngu Tri Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y của hắn, dùng hai tay bao lấy tay hắn, cười nói: "Tiểu Vân tốt như vậy. Hơn nữa vận may còn siêu siêu tốt! Ngươi thấy lúc này chúng ta lọt vào Ma tộc, nếu không có ma khí áp chế của Tiểu Vân ở chỗ này, ta chính là nửa bước khó đui!"

"Lõm sâu vào ma địa, có Tiểu Vân ở bên cạnh ta." Ngu Tri Dao cúi đầu hôn lên cổ tay trắng như tuyết của hắn, ngước mắt nghiêm túc nói: "Ta thật sự rất may mắn."

Sau khi Lạc Vân Dã cảm thấy cổ tay bị một chút mềm mại đụng chạm, giống như nóng một chút, hàng mi dài đen của hắn hơi run, khẽ mím đôi môi đỏ hồng.

Hắn nhìn thiếu nữ cười khanh khách, dùng sức gật đầu: "Ừ, có thể giúp Tiểu Ngư cũng rất tốt."

Ngu Tri Dao vừa vững vàng cầm tay hắn, vừa nắm lấy đá phát sáng, nhỏ giọng khen hắn: "Tất nhiên rồi! Nhân ma hỗn huyết như Tiểu Vân, nhất định là trời sinh vận may tốt.

Lúc chúng ta ở Nhân tộc, chúng ta là thận phận Nhân tộc. Rơi xuống Ma vực này, vừa có thể dùng thân phận ma, không chỉ có thể bảo vệ mình, còn có thể bảo vệ ta, Tiểu Vân quá lợi hại!"

Giọng điệu khen ngợi của tiểu cô nương rất chân thành, làm cho lỗ tai của Lạc Vân Dã hơi ửng đỏ, nhỏ giọng ừ một tiếng, cúi đầu nhìn tay đang cầm mình.

Hắn hơi khẽ cong ngón tay, lặng lẽ trượt vào khẽ tay của thiếu nữ.

Trái lại Ngu Tri Dao cũng rất phối hợp, chờ Lạc Vân Dã hoàn toàn mười ngón đan xen với nàng, đột nhiên quay đầu lại cười với hắn.

Bộ dạng này chính là vui vẻ lén lút làm chuyện xấu bị người ta biết được.

Mặt của Lạc Vân Dã cũng hơi đỏ.

Ngu Tri Dao nhìn bộ dạng xấu hổ của hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng không chọc hắn nữa, quay đầu lại tiếp tục dắt người đi về phía trước.

Loading...