Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-15 19:25:05
Lượt xem: 242

 

11.

 

Về đến nhà, Thịnh Vũ không nói lời nào, lấy hòm thuốc ra xử lý vết thương trên cánh tay cho tôi.

 

Tối nay, anh ấy im lặng đến mức đáng sợ, tôi đành phải là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này.

 

“Cảm ơn anh.”

 

“Hừ.”

 

Anh ta khẽ hừ lạnh một tiếng từ mũi, nhẹ nhàng dán băng dán hình gấu nhỏ lên vết thương của tôi.

 

“Nếu tối nay tôi không đến kịp thì sao? Em biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Hử?”

 

Tôi chột dạ cúi đầu: “Biết.”

 

Thịnh Vũ nhìn tôi với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại: “Em nói em rất kén chọn, cuối cùng lại chọn loại đàn ông như thế sao?”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Không phải, hôm nay tôi đến để bàn công việc.”

 

Không hiểu sao, khi nhìn thấy Thịnh Vũ như một con sư tử điên xông vào, trong lòng tôi có điều gì đó đang thay đổi, trái tim lạnh lẽo cũng dần ấm lại.

 

Tôi bắt đầu muốn giải thích từng câu hỏi của anh ấy.

 

Tôi kể cho anh ấy nghe tình hình của studio, cũng kể về lựa chọn bất đắc dĩ ban sáng, điều này không phải là chủ ý của tôi.

 

“Em biết rõ đó là hang sói, vậy mà vẫn cứ đ.â.m đầu vào, em có phải là không có não không!”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt thì đẹp trai thế này, tại sao lời nói lại khó nghe đến thế chứ?

 

Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy đầy oan ức: “Anh nghĩ ai cũng như anh, sinh ra đã ngậm thìa vàng sao? Nếu tôi không liều mạng cố gắng, tôi sẽ còn khổ gấp trăm lần bây giờ!”

 

Thịnh Vũ mở ngăn kéo, ném một xấp thẻ vàng trước mặt tôi: “Không phải em cần tiền sao? Tôi đưa cho em.”

 

Lúc đó, tôi không cảm thấy vui vẻ mà lại cảm thấy buồn bực và châm biếm.

 

Thịnh Vũ vẫn như trước, luôn dùng cách riêng của bản thân để giải quyết vấn đề.

 

Tôi yêu tiền và tôi cũng cần rất nhiều tiền để duy trì cảm giác an toàn của mình.

 

Nhưng vấn đề nằm ở cảm giác an toàn, không phải tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-a-anh-thua-roi/chuong-8.html.]

 

“Anh cho tôi? Chẳng phải như vậy giống như chỉ coi tôi như món đồ yêu thích của anh, khi vui liền cho tiền tiêu vặt, không vui sẽ im lặng biến mất sao? Nếu thế thì tôi thật sự không ngạc nhiên lắm.”

 

Thịnh Vũ tức giận đến mức thở gấp, suýt chút nữa thì đến véo tôi.

 

Nhưng anh chỉ nằm xuống sofa, hai tay che mặt, giọng nói không còn hung hăng như trước.

 

“Em có thể đừng nói những lời khó nghe như vậy được không, Ngôn Chi Dĩnh? Nếu em chịu nhún nhường với tôi một chút, chuyện này sẽ qua.”

 

Sau một hồi cãi vã, cơn đau ở bụng dưới của tôi càng ngày càng dữ dội, đành phải tuyên bố ngừng chiến.

 

“Tôi không muốn cãi nhau nữa.”

 

“Em bị làm sao vậy?”

 

Thịnh Vũ ngồi dậy, sau một hồi choáng váng, tôi được anh ôm vào lòng.

 

“…Đau bụng.”

 

Thực ra tôi không phản đối việc anh ôm mình, ngược lại còn cảm thấy an tâm và ấm áp.

 

Thịnh Vũ lầm bầm: “Phụ nữ đúng là phiền phức.”

 

Ngay lập tức, anh ôm ngang tôi lên, tôi không còn sức để chống cự, để mặc anh đặt tôi xuống giường, đắp cho tôi hai lớp chăn dày.

 

“Nằm yên, tôi sẽ nấu chút nước gừng đường đỏ cho em.”

 

Tôi cắn nhẹ môi, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng: “Cảm ơn anh…”

 

Thịnh Vũ có vẻ hơi lúng túng, hoặc nói đúng hơn là xấu hổ.

 

“Sau này đừng làm tôi tức giận, điều đó quan trọng hơn nhiều.”

 

Ngay lúc này điện thoại của anh vang lên, nhìn vào tên liên lạc hiển thị “Tiểu Ngọt Ngào”, tâm trạng đang tốt của tôi lập tức biến mất.

 

“Xin lỗi, không đi đâu. Đang bận, ừ.” Anh nói xong thì cúp máy.

 

“Là ai vậy?”

 

Vừa hỏi ra miệng, tôi đã hối hận, nếu anh quay lại chế giễu một trận, chẳng phải tôi tự chuốc khổ vào thân sao?

 

Anh nghiêng người qua, thì thầm vào tai tôi, giọng điệu vui vẻ: “Mặc kệ là ai, đêm nay tôi sẽ không đi đâu.”

 

Loading...