Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-16 20:45:06
Lượt xem: 418

 

20.

 

Tôi bị tiếng xay thịt đánh thức, âm thanh “ầm ầm ầm” vào sáng sớm thật sự rất khó chịu. 

 

Xoa mắt mở cửa, tôi thấy mẹ và Thịnh Vũ đang làm bánh bao, quả là một cảnh tượng mẹ hiền con hiếu. 

 

Thật giỏi mà, đã thế mà vẫn tiếp tục diễn được. 

 

Mẹ liếc nhìn tôi: “Sao con giờ mới dậy, A Vũ đã giúp mẹ làm việc cả buổi sáng rồi.” 

 

“Con…” 

 

Chưa kịp nói hết câu, Thịnh Vũ đã cắt ngang: “Cô ấy làm việc mệt rồi, ngủ thêm chút để lấy lại sức cũng tốt ạ.” 

 

“Con đó, thật sự là chiều chuộng A Oánh đến mức càng ngày càng lười biếng.” 

 

Vậy là tôi lại thấy ánh mắt mẹ tràn đầy sự ngưỡng mộ và yêu thích với Thịnh Vũ. 

 

Wow, tôi thật sự không thể nhìn tiếp nữa. 

 

Sau khi rửa mặt, nhìn những món ăn được bày ra đầy bàn, tôi không kìm được liền ăn thử một miếng. 

 

“Ừm! Là hương vị này, hương vị món mẹ làm.” 

 

“Đây là anh làm.” 

 

Thịnh Vũ nhàn nhạt trả lời, làm tôi nghẹn ngay lập tức. 

 

Tên này từ khi nào học được bí quyết nấu ăn của mẹ tôi rồi? 

 

“Khụ khụ… hèn gì lại cảm thấy hương vị món này của mẹ có chút lạ?” 

 

Thịnh Vũ dịu dàng mỉm cười, không phản bác, thật hiếm khi thấy anh khiêm tốn như vậy. 

 

“Các con đừng mải lo kiếm tiền, bao nhiêu tiền là đủ chứ, nhanh đẻ một đứa cho mẹ trước đi đã.” 

 

Lại là vấn đề con cái, tôi đã quen rồi, dù sao cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi. 

 

“Con biết rồi, mẹ.” 

 

Tôi gắp một miếng thận heo xào cho Thịnh Vũ: “Nghe thấy không? Ăn nhiều một chút, bổ sung vào.” 

 

Thịnh Vũ suýt phun cơm ra, có thể thấy anh ấy rất kiềm chế, ít nhất là tỏ ra vô cùng kiềm chế. 

 

“Tôi không cần bổ sung, đủ rồi.” 

 

Thịnh Vũ gắp lại thận heo cho tôi, có lẽ đây là sự quật cường cuối cùng của anh với tư cách của một người đàn ông. 

 

“Những người phụ nữ bên ngoài của anh nhiều như vậy, anh chắc chắn là đủ chứ?” 

 

Lời vừa dứt, tôi liền cảm thấy hối hận. 

 

Bình thường vì hay nói những câu như này quá nhiều nên tôi quên mất sự hiện diện của mẹ tôi, thuận miệng nói ra ngay lập tức. 

 

Mẹ tôi dừng động tác gắp món ăn lại, sau đó lo lắng nhìn chúng tôi. 

 

Thịnh Vũ mặt tối sầm lại: “Mẹ đang ở đây đấy, em có biết mình đang nói gì không?” 

 

Làm sai còn không cho người khác nói sao? 

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tại sao lúc nào anh cũng phải diễn trước mặt mẹ tôi, để cho tôi trở thành kẻ ăn cháo đá bát như thế. 

 

Tôi không thể chịu nổi nữa, ít nhất là không thể chịu nổi việc mẹ tôi bị lừa bởi vẻ bề ngoài của anh. 

 

Có lẽ nên vạch trần bộ mặt thật của anh ấy cho mẹ tôi biết, để bà không còn nghĩ tôi không biết trân trọng người này nữa. 

 

“Đừng diễn nữa, những chuyện hỏng bét kia anh có dám nói với mẹ không?” 

 

Thịnh Vũ lạnh lùng nói: “Anh chưa từng làm điều gì có lỗi với em.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-a-anh-thua-roi/chuong-14.html.]

 

“Thật nực cười mà, ai tin chứ.” 

 

“Đừng cãi nhau nữa!” 

 

Mẹ tôi thở hổn hển nhìn chúng tôi, sắc mặt trắng bệch rồi bất ngờ ngã về phía sau. 

 

Tôi hoảng hốt, vội vàng chạy đến đỡ bà: “Mẹ—!!”

 

21.

 

Khi mẹ tôi được đưa vào phòng cấp cứu, tôi mới nhận ra tay chân mình không ngừng run rẩy.

 

Thịnh Vũ cũng lo lắng, bận rộn đi lại khắp nơi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

 

“Tôi muốn ly hôn với anh.”

 

Tôi cắn răng thốt ra, giờ đây trong đầu tôi chỉ toàn là hai từ “ly hôn.”

 

Sống với người không yêu mình, tôi từng nghĩ rằng bản thân có thể làm được, nhưng điều đáng sợ bây giờ là tôi đang dần quan tâm anh hơn.

 

Không biết từ khi nào, tôi không còn làm bộ lạnh nhạt được nữa, thường xuyên nổi cáu.

 

Thấy anh không ở nhà, những ngày anh thường xuyên về muộn, tôi cũng mất ngủ đến sáng.

 

Nhất là khi phát hiện trong nhà có đồ của người phụ nữ khác, tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé nát.

 

Không thể tiếp tục diễn nữa, mẹ ơi, trong lòng con cảm thấy khó chịu lắm.

 

Không còn sức lực để chơi thêm nữa, tôi muốn rút lui khỏi trò chơi này.

 

“Anh không cho phép.”

 

Thịnh Vũ đỏ mắt nhìn tôi, có lẽ vì nhìn thấy sự kiên định trong mắt tôi, anh lại từ từ bổ sung: “Mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu.”

 

Tôi cũng không kìm được, nước mắt từng giọt rơi xuống, ngẩng đầu hỏi anh: “Tôi không hiểu, nếu anh không yêu tôi, vậy tại sao lại còn đồng ý cưới tôi chứ?”

 

“Anh chưa bao giờ nói mình không yêu em.”

 

Lời anh nói khiến trái tim tôi như ngừng đập trong giây lát.

 

“Anh có ý gì?”

 

“Anh nói chưa rõ sao?”

 

Thịnh Vũ nắm cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh không thể kết hôn với người mình không yêu, hiểu không?”

 

“Tôi không tin.”

 

Tôi đẩy Thịnh Vũ ra: “Nếu anh yêu tôi, vậy sao lại có người phụ nữ khác?”

 

“Không có ai khác cả, anh chỉ có em thôi.”

 

Thế là thế nào? Tôi nóng lòng chờ anh giải thích tiếp.

 

Nhưng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mệt mỏi bước tới: “Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”

 

“Có, bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?”

 

“Bây giờ không sao rồi, nhưng hai người phải thật chú ý đừng để bệnh nhân tức giận thêm nữa, không sẽ dễ bị nhồi m.á.u cơ tim.”

 

“Cảm ơn bác sĩ.”

 

Bước vào phòng bệnh, mẹ tôi đang nằm trên giường, nhìn thấy chúng tôi, bà bảo Thịnh Vũ ra ngoài, có chuyện muốn nói với tôi.

 

Thịnh Vũ gật đầu rồi đóng cửa lại.

 

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đã, có gì thì nói sau.”

 

Mẹ tôi lắc đầu, nắm tay tôi: “Thịnh Vũ là một đứa trẻ tốt, con đã hiểu lầm nó rồi…”

 

Loading...