Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-16 20:44:06
Lượt xem: 485

 

16.

 

Nói thật, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, tôi đã có giây phút thất thần.

 

Trong lòng có một giọng nói vang lên, Ngôn Chi Oánh, hay là ngươi cứ thuận theo đi.

 

Vừa đẹp trai, vừa có tiền lại còn có chút hài hước, ngươi còn cần gì nữa.

 

Nhưng... đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.

 

Trên màn hình hiện lên hai chữ “Bé Cưng”, khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.

 

Thịnh Vũ khẽ nhíu mày, tắt cuộc gọi đi.

 

Tôi cười nói: “Sao không nghe máy?”

 

“Không quan trọng.”

 

Thịnh Vũ nghiêm túc nhìn tôi: “Vậy là em đồng ý rồi?”

 

Đồng ý cái đầu anh đấy Thịnh Vũ, anh bị hâm rồi sao, nghĩ rằng chút ơn giúp đỡ này có thể làm tôi cảm động à?

 

Đừng mơ nữa, tôi, Ngôn Chi Oánh, không dễ bị dụ đâu.

 

Tôi đẩy khuôn mặt đẹp trai của Thịnh Vũ ra: “Thôi đi, tôi thấy bây giờ cứ như thế này là tốt rồi.”

 

Thịnh Vũ sững sờ, có lẽ một người đã hẹn hò với bao nhiêu phụ nữ như anh ấy, không ngờ lại bị từ chối nhanh như vậy.

 

Một chút khinh miệt từ từ hiện lên bên khóe miệng, giọng anh cũng trở nên lạnh lùng.

 

“Là tôi đặt kỳ vọng quá cao vào em rồi, sao em có thể vì tôi mà từ bỏ cả khu rừng của mình chứ?”

 

“Chúng ta đừng ai quan tâm ai nữa, anh cũng là kẻ tám lạng nửa cân thôi.”

 

Thịnh Vũ lại lộ ra nụ cười khinh miệt và lạnh lùng ấy.

 

Anh lùi lại hai bước: “Hầy, nói không phải chứ, sao cứ phải treo cổ trên một cái cây như vậy.”

 

Bầu không khí đẹp đẽ khó khăn lắm mới tạo được, cũng có thể sụp đổ trong nháy mắt.

 

Vậy nên, tình yêu chính là một thứ xa xỉ phẩm, với tôi điều này chẳng sai chút nào.

 

17.

 

Nhưng lần này, tôi không thể thoải mái như trước đây.

 

Tưởng rằng sau khi từ chối anh, tôi có thể sống một cách tự do như trước, nhưng tôi nhận ra, khi không bận rộn, tôi không thể ngăn được việc nhớ đến khuôn mặt của Thịnh Vũ, gương mặt hơi đỏ khi anh lại gần tôi.

 

Vì vậy, tôi ngày đêm làm việc ở studio, thiết kế trang phục cho khách hàng, đầu tư thời gian và công sức gấp đôi trước đây.

 

Thịnh Vũ và tôi cũng rất ăn ý, thời gian về nhà của tôi ít đi, chúng tôi cơ bản chỉ gặp nhau khi không thể tránh được.

 

Kể từ lần đó, hai người chúng tôi tự giác ngủ riêng phòng.

 

Cửa phòng anh ấy luôn đóng chặt nên không thể biết anh có ở nhà hay không, chỉ có thể qua một số dấu vết nhỏ trong nhà để xác nhận mà thôi.

 

Chúng tôi rơi vào chiến tranh lạnh không hồi kết.

 

Cho đến khi tôi phát hiện một bộ đồ ngủ nữ màu đen trong máy giặt.

 

Nó không phải của tôi.

 

Tốt lắm, chơi bời vui ghê, lại còn dẫn cả phụ nữ về nhà.

 

Tôi không thể không cười nhạt, bộ đồ ngủ màu đen đó như một mũi kim mà đ.â.m vào trái tim tôi.

 

Tay tôi run rẩy gọi điện cho anh, tiếng chuông reo một lần, hai lần... năm lần, quả là thật rồi, đến điện thoại cũng không nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-a-anh-thua-roi/chuong-12.html.]

 

Khi tôi chuẩn bị từ bỏ, điện thoại lại được kết nối, giọng điệu lười biếng của Thịnh Vũ vang lên: “Có chuyện gì?”

 

Nghe có vẻ như vừa mới ngủ dậy, không biết lại vừa chìm đắm trong giấc ngủ của ai rồi.

 

Dù rất tức giận, nhưng tôi phải giữ bình tĩnh, không thể thua được!

 

“Nhà bị người lạ vào, anh biết không?”

 

“Ừ? Vào nhà trái phép? Chắc không phải cô đang dùng lý do kém như vậy để gọi điện cho tôi chứ?”

 

“Được rồi, tôi báo cảnh sát.”

 

“…Tôi sẽ về ngay.”

 

Không lâu sau, Thịnh Vũ trở về, trên người vẫn còn lưu lại men rượu.

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Tôi dùng móc treo đồ để móc bộ đồ ngủ xuyên thấu đó, ném về phía anh.

 

“Nhà là của anh, anh có thể dẫn phụ nữ về, nhưng đừng khiến tôi phải dọn dẹp mớ rắc rối mà các người gây nên.”

 

Thịnh Vũ nhướng mày rồi mỉm cười, nhặt bộ đồ ngủ lên.

 

“Sao lại ở đây?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Quả nhiên, anh đã thừa nhận.

 

“Haha, tôi muốn biết, căn nhà này có phải là nơi anh có thể tùy ý dẫn phụ nữ về không? Anh giữ chút thể diện được không, Thịnh Vũ, nhìn anh là tôi cảm thấy thật bẩn thỉu.”

 

Khuôn mặt anh ấy gần như trở nên lạnh lùng ngay lập tức, nụ cười cũng biến mất.

 

“Đây là nhà của tôi, là tài sản của tôi, tôi muốn dẫn ai về thì dẫn.”

 

Tốt lắm, tôi cười nhạt trong lòng, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật rồi.

 

“Vậy thì tôi đi.”

 

Tôi quay trở lại phòng, mở vali, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Ngay khoảnh khắc đó, nhớ lại nhiều năm trước, tôi cũng đã từng dùng cách rời đi để giữ chân người khác.

 

Nhưng người đó không còn chút tình cảm nào, nhìn thấy tôi thu dọn hành lý, chỉ lạnh lùng cười: “Làm gì thế, cuối cùng không phải vẫn phải trở về à.”

 

Đôi mắt tôi nóng lên, sao cuối cùng lại rơi vào tỉnh cảnh như vậy lần nữa, Ngôn Chi Oánh, sao ngươi lại kém cỏi thế này?

 

Tuyệt đối không được khóc.

 

Tôi gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.

 

Thịnh Vũ xông vào phòng, lấy quần áo trong vali của tôi ra: “Ngôn Chi Oánh, đừng làm ầm lên nữa!”

 

Tôi cười nhạt: “Tôi làm ầm lên thế này, chẳng phải là để anh có thêm không gian sao?”

 

“Em đi rồi, tôi biết phải giải thích thế nào với mẹ đây!”

 

Tôi thực sự bị anh ta làm cho cười ra nước mắt.

 

Khi anh ta xông vào, tôi vẫn còn hy vọng, thậm chí mong muốn anh có thể hiểu được lòng tự trọng đáng cười của tôi.

 

Nhưng anh ấy từ đầu đến cuối luôn nghĩ đến bản thân, chỉ quan tâm đến việc sợ bị mẹ trách móc vì không chăm sóc tốt cho tôi.

 

“Đó là chuyện của anh, khi anh dẫn phụ nữ về nhà, sao lại không nghĩ đến kết quả này?”

 

“Không phải em nói không quan tâm đến tôi sao?”

 

Thịnh Vũ hét lên với đôi mắt đỏ ửng rồi nắm lấy vai tôi, giọng nói mềm mỏng lại: “Vậy cuối cùng em có quan tâm tôi không? Hửm?”

 

Loading...