Chạm để tắt
Chạm để tắt

Viên Nguyệt Liệt Ái - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-06 02:49:04
Lượt xem: 1,338

5

Lúc mẫu thân mang thai ta, tinh thần đã bất ổn.

Sau khi ta sinh ra, cũng mắc chứng bệnh này.

Chỉ là ngày thường không bộc lộ ra mà thôi.

Ta phát hiện ra bản thân khác người thường là vào năm sáu tuổi, khi đó có một tỳ nữ bắt nạt ta.

Một giây trước, nàng ta còn dùng bánh ngọt để qua đêm bị chua để trêu chọc ta, một giây sau, khi tỉnh lại, ta đã bóp cổ nàng ta, trên tay cầm một chiếc trâm cài tóc bằng vàng, chậm rãi vẽ lên mặt nàng ta.

Nàng ta kinh hãi nhìn ta.

Ta mơ màng nhìn nàng ta.

Sau đó nàng ta kêu thét lên một tiếng, vừa lăn vừa bò chạy trốn, chỉ để lại mùi m.á.u tanh nồng khiến ta muốn nôn.

Từ đó về sau ta thường xuyên bị đứt quãng ký ức.

Có lúc tỉnh lại ở nơi hoang dã, trong tay cầm cung nỏ nặng hơn cả người ta; có lúc tỉnh lại trong lăng mộ cổ, đầu bù tóc rối trong đống xương trắng.

Có lúc ta cũng tưởng rằng mình bị bệnh, hoặc là bị ma ám.

Bùa chú dán đầy người, ngay cả m.á.u chó đen cũng bôi lên người, nhưng vẫn ngất xỉu như thường, lâu dần, ngay cả hầu hạ trong phủ cũng coi ta như rắn rết.

Hôm nọ ta chỉ bắt một tiểu nha hoàn nói xấu sau lưng, nàng ta lại sợ đến nỗi ngất xỉu.

Ta thản nhiên hất một chậu nước lạnh vào người nàng ta: "Ta không biết ngươi lại sợ ta như vậy? Khiến ta rất tò mò, chẳng lẽ ta đã làm gì ngươi sao?"

Nàng ta chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy ta, lại kêu thảm thiết một tiếng, lại ngất xỉu.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Khi ta kiềm chế được tính khí của mình, chuẩn bị chung sống hòa bình với chứng bệnh lạ này, thì nhân cách kia trong cơ thể ta cuối cùng cũng xuất hiện, nàng ta tự xưng là Vương Thanh Dư, nói ta là m.á.u thịt, xương cốt của nàng ta, là cành hoa khác của dây leo cộng sinh, muốn bảo vệ ta như muội muội.

Còn nhớ đêm trăng tròn năm ta chín tuổi.

Mẫu thân phát bệnh rất nặng, các tỳ nữ đều trốn xa bà ấy, mà không nhìn thấy máu, bà ấy liền muốn tự làm tổn thương chính mình.

Ta chỉ có thể tiến lên ngăn cản.

Lại thấy bộ dạng bà ấy đáng sợ, bàn tay như thép đã tôi rèn, bóp chặt cổ ta, trong lúc giãy giụa, ta đỏ bừng cả mặt, yếu ớt thốt ra một chữ 'cứu'.

Bị bóp cổ thực sự rất khó chịu.

Lúc mê man, bỗng nhiên có một làn gió lạnh cứu ta khỏi biển khổ, tiếp thêm không khí trong lành, văng vẳng bên tai một tiếng thở dài: "Ngốc nghếch, ngay cả trốn cũng không biết sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vien-nguyet-liet-ai/chuong-7.html.]

Từ sau ngày hôm đó, ta đã có thêm một người tỷ tỷ.

Thanh Dư tính cách lạnh lùng.

Ngày thường ngoại trừ lúc ta gặp nguy hiểm, còn lại đều không xuất hiện, chỉ có hứng thú với bí kíp võ công, cũng thỉnh thoảng mượn cơ thể ta nửa ngày, để luyện kiếm.

Khi tỷ ấy xuất hiện, ta sẽ chìm vào giấc ngủ, chỉ nghe thấy sư phụ trong viện nói, tỷ ấy rất có thiên phú về võ học.

Vì vậy, năm ta mười bốn tuổi, Mục Dao không cứu ta, ta cũng sẽ không chết.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng bàn tay hắn ôm lấy eo ta, bên tai vang lên tiếng gió vút, tiếng nhịp tim mạnh.

Giống hệt như anh hùng cứu mỹ nhân trong truyện, duyên phận định sẵn.

Tim ta lỡ một nhịp.

Sau này cuối cùng cũng nhìn thoáng qua, nghĩ đến chuyện cũ, cảm thấy đó chỉ là ba năm ta ôm ấp tương tư, đối với hắn ta thực sự không có duyên phận, mặc dù trong mơ đều là cảnh hắn ta bị trúng độc, còn ta lại như muốn moi t.i.m ra cứu hắn ta. Nhưng thực ra, trong khoảng thời gian đó, ta và hắn ta cũng không có mấy cơ hội gặp mặt.

Ta cứ nghĩ câu chuyện giữa ta và Mục Dao đã kết thúc từ đây.

Nhưng không ngờ.

Sau chuyện con thỏ rừng kia, người tuyệt vọng chỉ có Vương Yểu Nhi, còn nửa kia thuộc về Vương Thanh Dư vẫn còn sống.

Ngoài khu rừng đào, trong tiệm rèn.

Yểu Nhi chìm vào giấc ngủ.

Ta tỉnh lại với tư cách là Vương Thanh Dư, ánh mắt chuyển động nhẹ nhàng, khẽ "ồ" lên một tiếng, sau đó vuốt ve khuôn mặt Mục Dao, lợi dụng lúc hắn ta không đề phòng, bất ngờ hôn lên môi hắn ta.

Bùng cháy ngọn lửa dữ dội.

Bị đẩy ra cũng không giận, chỉ l.i.ế.m liếm môi: "Bây giờ, còn có thể nhìn thẳng vào mắt ta, nói một câu chưa từng quen biết ta sao? Mục đại nhân."

Đứng gần quá.

Mục Dao thuận tay rút kiếm, nhướng mày: "Ngươi muốn c.h.ế.t sao?"

Vung tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn xuất hiện một vết kiếm, m.á.u tươi chảy ra.

Ta thản nhiên nhỏ m.á.u vào lò luyện, mặt mày nhợt nhạt nhưng vẫn cười: "Ta nghe nói, tất cả những thanh kiếm tốt trên đời này đều phải dùng m.á.u làm lễ, hôm nay Thanh Dư xin dùng m.á.u làm lễ, không biết sau khi kiếm được luyện thành, đại nhân đeo bên người ngày đêm, có thể thường xuyên nhớ đến ta một chút không?"

Hắn ta vẫn lạnh lùng như vậy.

Ta quay người chuẩn bị rời đi, thuận tay xé váy, buộc một chiếc nơ cho mình: "Kiếm này ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới thành. Nhìn căn nhà nhỏ bên cạnh kia cũng khá đẹp, ta sẽ ở kia, đến giờ sẽ đến cho huynh lấy máu. Ta không tin, nửa tháng sau, đại nhân nỡ ra tay g.i.ế.c ta."

Ta không nhận ra Mục Dao phía sau lại mơ màng sờ lên môi mình.

Loading...