Chạm để tắt
Chạm để tắt

VIÊN ĐÁ CHEC NGƯỜI - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-26 17:42:04
Lượt xem: 1,686

1.

 

“Viên đá này là bảo vật mà mẹ phải mua với giá mấy nghìn tệ đấy.”

 

“Người ta nói nó có thể phù hộ cho người đeo bình an, giúp học tập hiệu quả, bảo đảm tiền đồ sau này.”

 

“Cục cưng An An, mau lại đây nào, để mẹ giúp con đeo lên.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ và em gái trẻ hơn rất nhiều đang đứng trước mặt mình.

 

Bên tai vẫn còn văng vẳng lời trách cứ của người mẹ 60 tuổi.

 

“Hôm nay là ngày con trai của em gái mày kết hôn, mày phải cho nó 100.000 tệ!”

 

“Không có à? Đồ quái vật vô dụng xấu xí, tao đánh chec mày.”

 

Kiếp trước, sau khi mặt tôi bị biến dạng không lâu, bố mẹ sợ vẻ ngoài của tôi sẽ khiến người ta xì xào bàn tán nên lấy cớ phải chuyển đến nơi khác chữa trị để lừa gạt tôi nghỉ học.

 

Sau khi tôi tạm thời nghỉ học, họ lại chậm chạp không đề cập đến việc chữa trị, mặc cho tôi đeo bám thúc giục họ mỗi ngày.

 

Cuối cùng bố mẹ thấy tôi quá phiền, liền tự mình đưa tôi đến nhà máy vặn ốc vít.

 

Tôi vật lộn chống trả, náo loạn đến mức ầm ĩ.

 

Nhưng tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là những lời chỉ trích của bố mẹ.

 

"Tiền bố mẹ kiếm được còn phải dùng để chữa bệnh hen suyễn cho em gái mày! Nếu mày muốn ghép da thì tự đi làm mà kiếm tiền phẫu thuật đi!"

 

"Nếu không được chữa trị thì em mày sẽ chec, mày bị hỏng mặt thì chẳng chec dễ thế đâu!"

 

"Mày là chị, không thể nhường nhịn em gái mình được sao?"

 

Nói xong, bố mẹ bật khóc.

 

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

Đặc biệt là mẹ tôi, tôi nhìn vẻ mặt đau khổ tự trách của bà mà còn thấy đau lòng.

 

Vì thế, tôi chấp nhận đi làm công nhân, cần cù an phận trong suốt 5 năm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vien-da-chec-nguoi/chuong-1.html.]

Rốt cuộc cũng tiết kiệm được 200.000 tệ.

 

Bác sĩ nói rằng 200.000 tệ này có thể giúp tôi khôi phục lại ngoại hình đến 70%.

 

Nhưng lúc đó em gái tôi muốn đi du học.

 

Cần phải tốn đúng hai trăm nghìn.

 

Bởi vì lúc mới vào nhà máy còn nhỏ nên tôi chưa có thẻ ngân hàng riêng.

 

Thế là tiền lương luôn được gửi vào thẻ của mẹ tôi.

 

Chuyện xảy ra sau đó không có gì đáng ngạc nhiên.

 

Khi tôi đang chuẩn bị trả tiền nhập viện, mới biết trong thẻ không hề có tiền.

 

"Tống Nguyệt, An An là em gái của mày, mày không nên tranh cãi với con bé vì 200.000."

 

"Sau này mày còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng tương lai của em gái mày không thể bị hủy hoại ngay lúc này."

 

“Khi em mày đi du học về, nhất định con bé sẽ trả ơn mày.”

 

Ngay cả em gái tôi cũng sẽ dỗ dành tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng.

 

"Chị ơi, em xin lỗi, nhưng em là niềm hy vọng duy nhất của gia đình mình. Bây giờ chị giúp em chi trả học phí và chi phí sinh hoạt, sau này em nhất định sẽ tìm cho chị một bác sĩ giỏi nhất, giúp chị khôi phục lại dung mạo."

 

Trong 5 năm ở trong nhà máy, ban ngày tôi bị những công nhân khác cười nhạo, chế giễu.

 

Tôi bị bạn cùng phòng đánh đập dã man vào ban đêm.

 

5 năm trải qua quá nhiều đau khổ, tinh thần đã tê liệt từ lâu, khiến tôi mất đi năng lực phân biệt được đúng sai.

 

Bây giờ bố mẹ đang cố gắng thuyết phục tôi, em gái cũng nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng.

 

Khoảnh khắc đó, tôi dường như đã bắt được một tia sáng trong cuộc sống.

 

Tôi không còn chống cự nữa, hoàn toàn thuận theo bọn họ.

 

Loading...