Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vi Vi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-20 09:58:06
Lượt xem: 1,315

Ba nói Tiết Thì Cẩm rất ngoan.

Vì vậy, ba mua hải sản để thưởng cho em ấy.

Khi nấu cơm, mùi hương từ bếp bay ra thơm ngát.

Đi qua đó, tôi cảm thấy hơi buồn nôn.

Tiết Thì Cẩm rất vui, nhảy múa xung quanh.

"Chị?"

"Chị không vui sao?"

"Cua ăn ngon lắm."

"Mực cũng ngon."

Em ấy cười tươi, như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, chẳng cần phải lo nghĩ.

Tôi không nói gì, chỉ rót cho mình một ly nước.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Nói thích Tiết Thì Cẩm thì nhất định là giả.

Nhưng tôi cũng không ghét em ấy lắm.

Từ nhỏ, ba mẹ luôn dạy rằng em ấy là bảo bối quý giá nhất của gia đình.

Tôi không hy vọng gì nhiều ba mẹ yêu tôi hơn em ấy.

Tôi chỉ muốn, chỉ mong họ cũng yêu tôi như yêu em ấy.

Nhưng mỗi lần tôi tự lừa dối rằng ba mẹ cũng yêu mình, họ lại làm tổn thương tôi thêm một lần nữa.

Ba mẹ.

Không ai nhớ rằng tôi dị ứng với hải sản.

....

Tôi có thể không ăn.

Vì vậy, tôi chỉ bưng chén và tập trung kẹp cải xanh trên bàn.

Tiết Thì Cẩm bỗng nhiên kẹp một con tôm vào trong chén của tôi:

“Chị, cái này ngon lắm.”

Tôi nhìn em ấy, hơi sững sốt một chút.

Theo bản năng, tôi nhìn về phía mẹ.

Mẹ mỉm cười và kẹp cho tôi một con mực:

“Vi Vi, ăn nhiều một chút cho có dinh dưỡng, đừng chỉ ăn cải xanh.”

“Ba làm món này rất ngon.”

“Nếm thử chút cua gạch đi.”

Ba cũng gắp cho tôi một đũa thêm vào chén: “Cái này là món ba nấu ngon nhất.”

“Vi Vi, thử chút đi.”

Ánh sáng từ đèn trần làm tôi cảm thấy hơi choáng váng.

Tôi cúi đầu xuống.

Mẹ nói: “Mau nếm thử đi, Vi Vi.”

“Đang lớn thì cần ăn nhiều thịt hơn.”

Tôi cúi đầu thấp hơn nữa.

Nước mắt đã rơi xuống cơm.

Khi tôi 3 tuổi, ở nhà bà nội, tôi ăn tôm.

Tôi bị nổi mẩn đỏ khắp người.

Bà nội gọi điện cho ba mẹ, bảo họ nhanh đưa tôi đến bệnh viện.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mẹ ngồi bên cạnh, nắm tay tôi, mắt đỏ hoe.

Mẹ vuốt tóc tôi, giọng ôn nhu: “Vi Vi, sau này đừng bao giờ ăn tôm nữa, nhớ chưa?”

“Cả cua nữa, những thứ này đều không nên ăn.”

“Ăn vào sẽ bị bệnh.”

Tôi xoay người, dựa đầu vào n.g.ự.c mẹ, mẹ ôm tôi và nhẹ nhàng vuốt ve:

“Hù c.h.ế.t mẹ, sau này nhất định phải nhớ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vi-vi/chuong-4.html.]

“Ở bên ngoài, đừng ăn những thứ này.”

“Nhớ chưa?”

Tôi gật đầu.

“Vâng ạ.”

Tôi gắp tôm và cho vào miệng.

Vị cay tràn ngập miệng.

Tiết Thì Cẩm nói đúng.

Quả thật ăn rất ngon.

Ba hỏi tôi: “Thế nào?”

Tôi không trả lời, chỉ nhét hết món ăn ba mẹ kẹp trong chén vào miệng.

Lát sau, mặt tôi nóng bừng.

Tôi cảm thấy khó chịu khắp người.

Hơi thở dần trở nên khó khăn.

Đôi đũa trong tay rơi xuống, đầu tôi cũng ngả về phía mặt bàn.

....

Tôi tỉnh dậy ở bệnh viện.

Mặt sưng vù, đến mức không mở nổi mắt. Tôi cố gắng nhúc nhích ngón tay, nhưng cảm thấy chậm chạm như tượng gỗ.

Hô hấp của tôi không ổn, có cảm giác buồn nôn.

Ba mẹ không có ở trong phòng bệnh.

Tôi nhìn lên trần trắng toát.

Sau đó, một tiếng quát lớn vang lên:

“Tại sao lại không chú ý đến Vi Vi!”

“Nó bị dị ứng hải sản còn gắp cho nó ăn?”

Ba không chịu kém cạnh, phản bác: “Chẳng phải em cũng vậy sao?”

“Chẳng lẽ em không nhớ sao?”

“Ngày xưa khi Vi Vi còn nhỏ và bị dị ứng, chẳng phải em luôn phải ở bên nó sao? Không lẽ em không nhớ nổi chút nào sao?”

“Chẳng lẽ nó chỉ là con của mỗi tôi thôi sao?!”

“Anh thường đưa nó ra ngoài ăn cơm, anh không nhớ nó có thể ăn gì và không thể ăn gì à?”

Ba giống như tức cười hơn là tức giận: “Em là người nấu ăn cho nó, không lẽ em không nhớ nó không thể ăn hải sản à?”

...

Âm thanh cãi vã không ngừng.

Tôi thậm chí nghe thấy y tá đến khuyên nhủ họ: “Xin hãy nói nhỏ lại.”

Tôi đột nhiên cảm thấy hối hận.

Tôi không nên ăn những món hải sản đó.

Tôi không nên mong rằng họ sẽ cảm thấy áy náy và dành nhiều sự chú ý hơn cho tôi.

Tôi không nên nghĩ rằng, chỉ vì họ áy náy mà mình có thể nhận được nhiều sự quan tâm hơn.

Tôi chỉ đang từ chối trách nhiệm của mình.

Cảm giác như tôi đã đẩy mọi trách nhiệm sang phía đối phương, và có thể thoát khỏi vòng xoáy bằng cách nói “Là tôi sai”.

Ngoài cửa, âm thanh vẫn còn ồn ào.

Tôi xoay người.

Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.

Ánh sáng xen lẫn nhau.

Những hình ảnh hỗn độn dần dần tạo thành hình ảnh mẹ ngồi cạnh giường khi tôi 3 tuổi.

Bà ấy vuốt tóc ướt mồ hôi của tôi, nói:

“Khi thấy Vi Vi bị bệnh, mẹ rất đau lòng.”

Tôi nhắm mắt lại.

“Xin lỗi.”

“Mẹ.”

Loading...