Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vị Sát Thủ Này Hơi Ồn Ào - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:57:39
Lượt xem: 2,531

7

Đặt câu hỏi, ở chung với hoàng đế là cảm giác như thế nào?

Cảm ơn đã hỏi, cảm giác chính là ta ngủ một giấc dậy, người đã không thấy đâu.

Hoàng đế thật sự không phải người thường, mỗi ngày đều dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, thỉnh thoảng còn phải tranh cãi với các đại thần.

Ban đầu ta còn muốn lôi kéo hắn lên giường, về sau chỉ muốn cầu xin hắn đừng có c.h.ế.t đột ngột.

"Cho nên, đây chính là lý do ngươi sờ cơ bụng hắn ta sao?" Tuyệt Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta cãi chày cãi cối.

"Ta làm quen với cảm giác trước, chờ đến lúc hắn ta c.h.ế.t đột ngột, ta mới có thể cấp cứu kịp thời."

Tuyệt Ảnh càng tức giận hơn.

"Ngươi đường đường là một sát thủ lại đi cứu mạng đối tượng nhiệm vụ, ngươi nói xem đây có giống lời người nói không hả? Ta thấy ngươi chính là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt rồi!"

Ta hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi không hiểu đâu, ta giả vờ bị hắn mê hoặc thần hồn điên đảo, chỉ là một phần trong kế hoạch của ta mà thôi."

"Ngươi đừng nói nữa, ta có mưu kế của riêng mình."

Tuyệt Ảnh bị ta chặn họng đến mức không nói nên lời, tức giận bỏ đi.

Ta âm thầm tự kiểm điểm lại hành vi cử chỉ của mình gần đây, phát hiện bản thân thật sự có chút lơ là nhiệm vụ.

Thế nhưng điều này cũng không thể trách ta, chỉ có thể trách hoàng đế đối xử với ta quá tốt.

Điều kiện vật chất gì đó không cần phải nói, quan trọng nhất là, hoàng đế chưa từng cắt ngang lời ta, cho dù hắn không nghe thấy, hắn cũng sẽ mỉm cười nhìn ta, thỉnh thoảng đưa cho ta một ly trà, tránh cho ta bị khô miệng. Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Từ lúc làm sát thủ đến nay, ta còn chưa được hưởng phúc như vậy bao giờ.

Đối tượng nhiệm vụ trước kia của ta đều chê ta quá lắm lời, thậm chí còn có người vì vậy mà muốn tự sát.

Chuyện cũ không nên nhắc lại, ta quyết định tối nay đẩy nhanh tiến độ một chút.

Vì vậy, lúc hoàng đế tan ca trở về, nhìn thấy một bàn tiệc thịnh soạn.

Đồ ăn dưới biển, trên trời, trên đất, ta đều mang hết ra làm đồ nhắm, bày đầy cả một bàn lớn.

Câu nói kia nói thế nào nhỉ? Muốn nắm giữ trái tim của một người nam nhân, trước tiên phải nắm giữ dạ dày của hắn ta.

"Chàng vất vả rồi, nên ăn nhiều một chút" Ta gắp một miếng cua say, đặt vào đĩa của hoàng đế.

Hoàng đế ăn xong, sau đó… say.

Ta vạn lần không ngờ tửu lượng của hoàng đế lại kém như vậy, nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Hoàng đế ngày thường cao quý đoan trang, sau khi say rượu, lại có một phen phong tình khác hẳn.

Mỗi một cử động, đều khiến ta say như điếu đổ.

Ta trơ mắt nhìn hắn cúi người đến gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt ta, mang đến một trận ngứa ngáy tê dại.

Hoàng đế giơ tay lên, đầu ngón tay từ trên mặt ta từng chút từng chút một lướt qua, lướt qua cổ, rơi xuống vai ta, nhấc lên một lọn tóc.

Mềm mại như tơ.

Nhịp tim ta đập nhanh hơn, tay không nhịn được mà luồn lên eo hắn - ôi, thật thon thả.

Eo nhỏ như vậy, tại sao lại có cơ bụng sờ thích như vậy chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vi-sat-thu-nay-hoi-on-ao/chuong-4.html.]

Hoàng đế khẽ cười một tiếng, không để ý đến bàn tay đang làm loạn của ta, chỉ nắm lọn tóc kia trong lòng bàn tay, đặt chung với tóc của chính mình.

"Có được không?"

Kết tóc se duyên, ân ái không rời.

Ta sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên, dò xét sắc mặt hoàng đế.

Làn da có chút đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, không hề có chút ý thức hỗn loạn nào.

Nói cách khác, vào khoảnh khắc này, hắn là thật lòng.

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!

8

Gửi lời khuyên đến những cô gái ngốc nghếch, chớ nên tùy tiện trao mình cho người khác.

Thế nhưng ta là sát thủ số một của Sát Mệnh Môn, ta có thể làm tất cả mọi chuyện ta muốn làm.

Ta gật đầu, hơn nữa còn ân cần đưa ra ý kiến.

"Buộc thắt nút đi, như vậy sẽ không dễ dàng bung ra."

Hoàng đế gật đầu, ánh mắt lại không rơi trên người ta, mà là nhìn về phía sau ta.

Ta theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Tuyệt Ảnh đang đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

"Tuyệt Ảnh, ngươi đến từ lúc nào vậy? Đã ăn cơm chưa…"

Ta còn chưa nói hết lời, Tuyệt Ảnh đã rút kiếm ra, nhắm thẳng vào mặt hoàng đế.

Ta lập tức ra tay ngăn cản.

Tuy rằng ngày thường Tuyệt Ảnh không phải là đối thủ của ta, nhưng hiện tại hắn ta đã nổi cơn điên rồi, ta ứng phó cũng có chút khó khăn.

Ta vất vả lắm mới đè được Tuyệt Ảnh xuống đất, còn chưa kịp hỏi hắn ta bị cái gì mà phát điên như vậy, hắn ta đã khóc.

Hai mắt hắn đỏ hoe, nước mắt thi nhau rơi xuống, giống như những viên trân châu, rơi đầy tay ta.

Ta hơi sững sờ, nghe thấy hắn ta chất vấn bằng giọng điệu nức nở.

"Nếu hắn ta có thể, vậy tại sao chúng ta lại không thể…"

"Tuyệt Ảnh, ngươi điên rồi!"

Ta rất hoài nghi Tuyệt Ảnh bởi vì quanh năm bị ta đè đầu, đè đến mức phát điên rồi, hiện tại thà liều mạng, cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đối tượng nhiệm vụ của ta.

Ta quyết định an ủi hắn ta một chút.

"Ta đã không còn ý định g.i.ế.c hoàng đế nữa, cho nên ngươi không cần lo lắng thành tích của ta sẽ vượt qua ngươi."

Tuyệt Ảnh khóc càng thêm dữ dội.

"Ta biết rồi, ngươi đang lo lắng về lệnh truy nã của Môn chủ có phải không? Yên tâm đi, hắn ta sẽ không nỡ thật sự g.i.ế.c ngươi đâu, đặc biệt là sau khi ta rời khỏi Sát Mệnh Môn, ngươi chính là trụ cột mới của Sát Mệnh Môn…"

Tuyệt Ảnh ngừng khóc, hắn ta không thể tin nổi nhìn ta.

"Ngươi muốn rời khỏi Sát Mệnh Môn?"

Ta gật đầu.

Dù sao Sát Mệnh Môn cũng đã sớm có ý định đuổi ta đi, chi bằng ta quay về quê lấy chồng luôn cho rồi.

Ta vỗ vỗ vai Tuyệt Ảnh: "Sau khi ta đi rồi, ngươi chính là lão đại mới, không cần cảm ơn."

Ngồi trong nhà, phúc từ trên trời rơi xuống, Tuyệt Ảnh không chịu nổi kinh hỉ lớn như vậy, đẩy ta ra, tự mình bỏ chạy.

Loading...