Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vị phò mã áo đỏ - 10

Cập nhật lúc: 2024-07-06 05:46:16
Lượt xem: 1,205

VỊ PHÒ MÃ ÁO ĐỎ [Phần 4-Full]

Tác giả 宫墙往事

Nguồn: zhihu

Đề cử và raw: Meo Meo

-----

16

Ngày hôm sau, Sở phi khóc rống ngăn cản phụ hoàng hạ triều, muốn vì Trần Trân Ninh đòi một lời giải thích.

Nàng than thở khóc lóc, nói Thẩm Vân Gián là một tên lỗ mãng, ỷ vào quân công trấn thủ biên quan mấy năm nay, dám trách công chúa đương triều trước mặt mọi người.

Không ngờ, phụ hoàng bảo nàng câm miệng, nhìn xem đệ đệ tốt của nàng đã làm chuyện gì.

Sở quốc công bởi vì cấu kết với Lưu Tri Châu, chuyện tham ô cứu trợ thiên tai bị bỏ tù, ba ngày sau trảm ở ngọ môn.

Chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Sở thị rớt đài, tường đổ người đẩy, nhiều người bị luận tội.

Trong một ngày, lại đào ra rất nhiều chuyện như Sở quốc công mua quan bán tước, kết bè kết cánh.

Không tới hai ngày, trong cung truyền ra tin tức Trần Trân Ninh đ..iên rồi.

Nghe nói, nàng tận mắt nhìn thấy Sở phi treo cổ trong tẩm cung Bảo An điện, bị dọa đến mất tâm trí.

Thật đáng tiếc, ta vốn định tiếp tục chơi đùa với nàng.

Qua mấy ngày, trong phủ trưởng công chúa nhận được bái thiếp của Ngụy thượng thư phu nhân.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta và Ngụy phu nhân cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt.

Trong chính đường, nàng uống một chén trà, vỏ vẻ là một mẫu thân đang lo lắng.

Nàng nói cho ta biết, mấy ngày trước, Ngụy Cảnh Tụng kéo thân thể bệnh tật, len lén vào phủ Nhị công chúa, gặp được Trần Trân Ninh, nghe xong một ít "ngôn ngữ điên cuồng", sau khi hồi phủ bệnh càng nặng.

Hai ngày nay càng thất hồn lạc phách, nhất định phải gặp ta.

Điều này cũng làm cho ta có chút tò mò.

Ta đi Ngụy phủ một chuyến, Ngụy Cảnh Tụng ở Mai Uyển hậu trạch Ngụy phủ dưỡng bệnh.

Bốn phía phòng Ngụy Cảnh Tụng đều lọt gió, so với bên ngoài còn lạnh hơn một chút.

Ta đi tới bên giường, nhìn Ngụy Cảnh Tụng cầm một cái hà bao trong tay, có chút quen mắt, lại nhớ không ra đã thấy ở đâu.

Hắn bệnh đến có chút hồ đồ, nhận ra có người, chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy ra, Ngụy Cảnh Tụng mới đầu có chút hoảng hốt, nói năng không rõ lẩm bẩm: "Nói dối, tất cả đều là nói dối.”

Sau đó phát hiện không phải ảo giác, hắn cố sức xoay người xuống giường, lại phí công ngồi bệt xuống đất, có chút chật vật, nhưng vẫn cầm hà bao trong tay, giơ lên trước mặt ta: "Công chúa Bảo Gia, đây là hà bao của nàng, phải không?"

Nhìn thấy hình thêu trên hà bao kia, ta nhíu nhíu mà, mơ hồ nhớ tới một chuyện cũ.

Có một năm đầu xuân, hoàng muội Trân Ninh đến ngoài cung gặp ta, lúc đó nàng còn nhỏ tuổi, còn chưa khai phủ xuất cung, nàng nói cho ta biết: "hồ Tư Ngọ ở ngoài thành, có danh sĩ tổ chức thi hội, thi hội tổ chức trong thời gian rất dài, văn nhân thức thâu đêm suốt sáng, Trân Ninh muốn giả làm nam tử đi xem một chút, hoàng tỷ đi cùng muội được không?"

Khi đó ta đã khai phủ, vả lại đối với chuyện thi văn này không hề có hứng thú, nên đem lệnh bài của mình đưa cho nàng.

Trần Trân Ninh sợ Sở phi trách cứ, chỉ nói đi là tìm ta chơi.

Ta để mấy thị vệ bên người đi theo nàng, để ngày hôm sau nàng về lấy danh nghĩa của ta vào thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vi-pho-ma-ao-do/10.html.]

Người đời đều biết Trần Bảo Gia ta làm việc không biết kiềm chế, việc này nếu có truyền ra ngoài, thì cũng chỉ thêm một chuyện hoang đường do ta gây ra, đối với ta mà nói cũng chẳng là gì.

Ta đưa Trân Ninh ra khỏi thành, trên đường hồi phủ lại gặp một thiếu niên bị mấy công tử quyền quý Thượng Kinh sỉ nhục.

Thiếu niên kia quần áo tả tơi, bị bọn họ đ.ấ.m đá, đánh đến mặt mũi bầm dập, không nhìn rõ hình dáng.

Lúc đó ta cũng không biết, Ngụy Thượng Thư cưới tân phu nhân, sợ trưởng tử gây chuyện, đưa hắn đến biệt trang nông thôn ở tạm mấy tháng.

Không nghĩ rằng tên đầy tớ độc ác đối đãi không tốt nên Ngụy Cảnh Tụng trốn khỏi biệt trang, vừa ăn xin vừa tìm đường vào kinh, tìm cha hắn làm chủ.

Trần Bảo Gia ta từ trước đến nay là gặp chuyện bất bình đều rút đao tương trợ. Ta phái thị vệ đánh mấy người kia một trận, nhưng nghĩ đến hoàng muội nên không ra mặt.

Cho đến khi công tử quyền quý sỉ nhục người kia bị đánh cho khóc cha gọi mẹ, chạy trối c..hết, ta mới phân phó xa phu hồi phủ.

Thiếu niên kia lảo đảo đuổi theo xe ngựa, xa phu không đành lòng, dừng xe ngựa, bảo hắn nhanh chóng rời đi.

Hắn lại cung kính thi lễ bên ngoài xe ngựa.

Giọng thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Xin hỏi, quý nhân tên húy là gì?"

Ta không nghĩ tới tên ăn xin này muốn báo ân, động một chút lòng trắc ẩn, vén một góc rèm gấm lên, ném cho hắn một cái hà bao.

Trong đó không ít bạc, đủ cho hắn không phải lo chuyện ăn mặc trong vòng mấy năm.

Người ra khỏi thành là "Trần Bảo Gia", như vậy trong xe ngựa phủ công chúa, chỉ có thể là Trần Trân Ninh.

Ta ra hiệu cho tỳ nữ trong xe ngựa, tỳ nữ thay ta đáp: "Đây là công chúa Trân Ninh.

Trong phòng, Ngụy Cảnh Tụng nhìn chằm chằm vào mắt ta, chán nản buông tay: "Thì ra ngày đó người đó thật sự là nàng, ta không biết, ta không biết, nếu như có thể làm lại một lần nữa..."

Thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, ta chỉ cảm thấy buồn cười.

Kiếp trước, ta và hắn tĩnh nghĩa phu thê mười năm cũng không sánh bằng một lần tiện tay bố thí ân tình.

Ta từng cầu xin tình yêu của Ngụy Cảnh Tụng, cũng vô số lần hoài nghi chính mình, có phải chỉ có Trân Ninh mới đáng được yêu hay không.

Lại không nghĩ tới, tình yêu của Ngụy Cảnh Tụng lại rẻ mạt như vậy.

Ta nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, mọi thứ đã rõ ràng

Quá khứ đã biến mất.

Ta bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Để ta nói cho ngươi biết, làm lại một lần, gặp nhau trên phố dài, ta cứu ngươi đưa về phủ, ngươi lấy oán trả ơn, hủy hoại danh dự của ta, sát hại mấy người phủ công chúa ta, dùng lời nói và thủ đoạn thông minh để lợi dụng ta. Sau đó ngươi công thành danh toại, khiến ta bị vạn tiễn xuyên tâm.”

“Không, không phải như vậy." Ngụy Cảnh Tụng hoảng sợ nhìn ta: "Sai rồi, tất cả đều sai rồi.”

Ánh mắt của hắn có chút hoang mang.

“Trần Bảo Gia, ta cũng không biết năm đó người cứu ta là nàng.”

Hắn chăm chú nhìn vào mắt ta, dường như nóng lòng chứng thực: "Nếu ta sớm phát hiện, nếu ta sớm biết người đó là nàng...”

Trong đôi mắt đen của hắn hiện lên sự hối hận chân thành: "Chúng ta có thể làm lại từ đầu hay không?"

“Không thể." Ta trả lời như đinh đóng cột: "Bây giờ ngươi nói những lời này, bất quá là bởi vì ngươi quá đê tiện.”

"Ngụy Cảnh Tụng ngươi lòng tự trọng rất cao, sợ bị hủy hoại ở hậu viện này nên liều mạng muốn ra ngoài. Cho nên, cái gì càng không đạt được thì càng quý giá."

Ngụy Cảnh Tụng lắc đầu: "Ta từng nằm mơ, mơ thấy nàng và ta cũng từng có một đoạn tình, trong mơ, nàng đối xử với ta rất tốt.”

 

Loading...