Chạm để tắt
Chạm để tắt

VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:02:31
Lượt xem: 161

 Tôi trừng mắt nhìn Tần Chinh, ra hiệu cho ông ta ngậm miệng lại.

Nhưng hôm nay, ông ta đã quyết tâm phá hỏng lễ đính hôn này, ông ta lại đẩy cô gái tên Nguyễn Lê kia đến trước mặt tôi, bắt đầu tra hỏi tôi không chút lưu tình.

"Bà đau lòng đứa con gái giả mạo này, sao không thương xót cho con gái ruột của mình một chút?!"

"Bà có biết lúc tôi tìm được Tiểu Lê, con bé đang làm gì không? Nó đang đội nắng gắt đi giao đồ ăn khắp nơi đấy!"

Nghe ông ta nói vậy, tôi mới để ý đến chiếc áo khoác màu xanh lam trên người cô gái kia, quả thật rất giống với đồng phục màu xanh lam được phát thống nhất của một nền tảng giao đồ ăn.

Cô bé có vẻ sợ hãi.

Không nói một lời, chỉ biết khóc nức nở.

Xung quanh là tiếng xì xào bàn tán.

Dường như hôm nay nếu tôi không nhận cô ta, tôi chính là kẻ tội đồ tày trời.

Trong ngũ quan của cô ta quả thực có thể nhìn ra bóng dáng của tôi hồi trẻ, chỉ là đôi mắt toát lên vẻ đáng thương kia...

Không giống tôi.

Cũng không giống Tần Chinh.

3

Cuối cùng, buổi lễ đính hôn cũng tan rã trong không vui.

Lưu Lộ và lão Tiết bận rộn xin lỗi khách khứa, sắp xếp tài xế đưa mọi người về.

Đại sảnh vốn tấp nập người ra vào cách đây nửa tiếng đồng hồ, giờ đây đã trở nên lạnh lẽo.

Trên một chiếc bàn dài là bốn con người đang ngồi đối diện nhau.

Tôi và Phiên Phiên ngồi một bên, Tần Chinh và Nguyễn Lê ngồi đối diện chúng tôi.

Tôi đã xem qua bản báo cáo giám định ADN mà Tần Chinh mang đến. Thời gian lấy mẫu là ba ngày trước, nhưng theo tôi được biết, phải mất từ 10 đến 15 ngày làm việc mới có kết quả giám định ADN.

Tôi cau mày: "Tần Chinh, ông làm báo cáo này ở đâu vậy?"

Thấy tôi hỏi vậy, Tần Chinh tức giận: "Đào Tĩnh Nghi, ý bà là tôi đã tìm người làm giả báo cáo giám định à?!"

"Tôi không nói vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vi-khach-khong-moi/chuong-2.html.]

Bao năm qua, tôi bận rộn với công việc kinh doanh bên ngoài, còn ông ta thì rảnh rỗi ở nhà. Giữa chúng tôi ngày càng có ít tiếng nói chung, thường xuyên cãi nhau chỉ vì vài ba câu nói.

Phiên Phiên từ nhỏ đã biết chạy ra khuyên can mỗi khi bố mẹ cãi nhau.

Nhưng lần này, Phiên Phiên không dám mở miệng.

Tần Chinh vốn đã không ưa gì con bé, bây giờ lên tiếng chẳng khác nào tự đ.â.m đầu vào họng súng!

Sự việc xảy ra đột ngột khiến tôi nhất thời choáng váng.

Tần Chinh bước đến gần tôi hơn: "Đào Tĩnh Nghi, tôi thật sự không ngờ bà lại nhẫn tâm đến vậy, ngay cả con gái ruột của mình cũng không nhận, quả nhiên là nữ cường nhân trên thương trường, quyết đoán thật đấy!"

"Ai nói tôi không nhận!"

Tôi đau đầu dữ dội, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để chắc chắn, ba người chúng ta hãy làm giám định một lần nữa, như vậy cũng..."

"Bốp!"

Tần Chinh đập mạnh tay xuống bàn, mặt đỏ bừng.

"Nói đi nói lại là bà không tin tôi đúng không? Bà chưa bao giờ coi trọng tôi, tôi làm gì bà cũng không hài lòng, đều là có ý đồ cả! Được, vậy chúng ta ly hôn đi, sau này tôi dẫn Tiểu Lê đi, bà muốn sống với đứa con gái giả mạo kia thì tùy bà!"

"Tần Chinh, ông nói lý lẽ một chút được không? Có nhất thiết phải cãi nhau trước mặt con cái không?!"

Hai chúng tôi lời qua tiếng lại, cãi nhau không ngớt.

Cuối cùng, Nguyễn Lê là người đầu tiên đứng ra, cô ta ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi: "Giám định ADN mà bà muốn, tôi làm là được."

"Bất kể kết quả như thế nào, tôi hứa với bà, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của gia đình bà nữa!"

"Tiểu Lê..."

Tần Chinh đau lòng không thôi.

Ông ta nắm lấy tay Nguyễn Lê, nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc: "Chờ kết quả ra, nếu bà còn cố chấp, tôi nhất định sẽ ly hôn với bà!"

4

Mỗi lần cãi nhau, Tần Chinh đều dọa sẽ ly hôn với tôi.

Nói thật là tôi nghe đến phát ngán rồi.

Nguyên nhân khiến tôi nhịn nhục ông ta nhiều năm như vậy là vì lo lắng sau khi ly hôn, Phiên Phiên sẽ bị người khác gièm pha.

Nhưng bây giờ ông ta đã làm tôi mất mặt như vậy rồi, tôi cũng chẳng muốn nghe ông ta lải nhải nữa: "Bây giờ mới 1 rưỡi chiều, chúng ta đến thẳng Cục Dân chính đi, thời gian dư dả mà."

Loading...