Chạm để tắt
Chạm để tắt

VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-09-04 07:48:09
Lượt xem: 141

Mãi một lúc sau, dưới ánh mắt nóng bỏng của Tần Chinh, Nguyễn Điền mới lên tiếng: "Anh Chinh, em xin lỗi, em đã lừa anh, Tiểu Lê... con bé không phải là con gái của anh."

 

Lời nói vừa dứt, ánh sáng trong mắt Tần Chinh hoàn toàn vụt tắt.

 

"Tại sao?" Ông ta suy sụp nói: "Bao năm qua, tôi đối xử với hai mẹ con cô tốt như vậy, tại sao cô lại lừa dối tôi?!"

 

"Chính vì anh đối xử tốt với em như vậy, nên em mới làm như thế! Chúng em muốn đường đường chính chính trở thành người một nhà với anh!"

 

Quả nhiên là người từng lăn lộn trong giới giải trí, diễn xuất không hề kém cạnh so với thời hoàng kim.

 

Tôi không nhịn được vỗ tay khen ngợi: "Hèn gì Nguyễn Lê từ nhỏ đã biết diễn xuất như vậy, hóa ra là được người mẹ ruột này dạy dỗ. Nhưng mà tôi thật sự rất tò mò, cô chọn Tần Chinh, chẳng lẽ không phải vì ông ta dễ lừa sao?"

 

Nguyễn Điền ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ngấn lệ: "Đào tổng, tôi biết tôi đã sai rồi, xin bà đừng trách anh Chinh, anh ấy là người tốt..."

 

Chậc, đến nước này rồi mà vẫn không chịu nhận thua sao?

 

Nhưng nghĩ lại cũng thấy dễ hiểu.

 

Giả nghèo, phẫu thuật thẩm mỹ, cố ý bắt chước tôi, tất cả những điều đó đều là cái giá quá đắt mà cô ta và Nguyễn Lê phải trả để được bước chân vào gia đình giàu có.

 

Họ không thể thua được.

 

Nhưng, làm sao tôi có thể để họ thắng được?

 

Tôi đã chán ngấy vở kịch này rồi, lười phải đôi co với họ nữa.

 

Tôi quay đầu nhìn Phiên Phiên: "Gọi cảnh sát đi, những kẻ lừa đảo thì phải bị trừng trị theo pháp luật."

 

"Không! Không thể báo cảnh sát!"

 

Lúc này, Tần Chinh đột nhiên tỉnh táo, lao về phía Phiên Phiên.

 

May mà Tiết Chiếu nhanh tay lẹ mắt, đẩy ông ta ra.

 

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lo lắng nói: "Phiên Phiên, con không sao chứ?"

 

Phiên Phiên lắc đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vi-khach-khong-moi/chuong-12.html.]

Tần Chinh đã bị vệ sĩ khống chế, tôi bước nhanh đến trước mặt ông ta, lại cho ông ta một cái tát.

 

"Tần Chinh, đó là con gái của ông!"

 

Có lẽ ông ta biết cho dù thế nào tôi cũng sẽ không tha cho họ, nên liền bắt đầu chửi bới: "Đào Tĩnh Nghi, bà vênh váo cái gì chứ! Chẳng qua là có chút tiền thôi mà, bao nhiêu năm qua tôi không thèm chấp nhặt với bà đấy."

 

"Bà tự nhìn lại mình xem, so với Nguyễn Điền, bà chẳng là cái thá gì! Giả vờ làm người giàu có, năm đó tôi không nên mềm lòng, lấy phải thứ vô dụng như bà, không thể sinh con trai!"

 

Ông ta liên tục chửi bới ầm ĩ, vệ sĩ cũng không bịt nổi miệng ông ta.

 

Mãi cho đến khi cảnh sát ập đến, đưa ba người họ lên xe, biệt thự mới trở lại yên tĩnh.

 

Phiên Phiên bước đến ôm lấy tôi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

 

"Mẹ không sao, mẹ ổn, thật đấy."

 

Tôi và Tần Chinh đi đến bước đường này, không phải là chuyện ngẫu nhiên.

 

Đoạn tình cảm này, ngay từ đầu đã là một sự khiên cưỡng.

 

Không chỉ là sự khiên cưỡng về vật chất, mà còn là sự chênh lệch về tâm hồn.

 

Khi hormone tình yêu theo thời gian phai nhạt, chỉ có những tâm hồn đồng điệu mới có thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.

 

Tôi rất mừng vì mình đã tỉnh ngộ, tuy rằng có hơi muộn màng.

 

Ít nhất tôi không cần phải lãng phí phần đời còn lại của mình cho kẻ tồi tệ kia nữa.

 

20

 

Vì chứng cứ rõ ràng, Tần Chinh và hai mẹ con Nguyễn Điền đều phải vào tù.

 

Năm sau, Phiên Phiên và Tiết Chiếu tổ chức hôn lễ.

 

Lễ cưới lần này không có vị khách không mời nào xuất hiện, chỉ có hạnh phúc viên mãn.

 

-HẾT

 

 

Loading...