Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỀ BÊN ANH - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:55:21
Lượt xem: 688

Tần Nghiên Châu nghiêm túc đáp: “Anh tưởng là em vốn dĩ xinh đẹp tự nhiên như vậy.”

 

Tôi thừa nhận rằng đôi khi mình thật hư vinh và nông cạn.

 

Nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng đủ khiến tôi vui lên.

 

“Tần Nghiên Châu, anh giỏi dỗ dành con gái như vậy, chắc đã có rất nhiều bạn gái rồi phải không?”

 

“Những mối tình thời mẫu giáo có tính không?”

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi lập tức mở to mắt: “Anh không có bạn gái sau khi lớn lên sao?”

 

“Nếu nói không, thì chắc chắn là nói dối.”

 

“Khi học đại học ở nước ngoài, anh có quen một cô bạn gái.”

 

“Sau khi ở bên nhau, bọn anh nhận ra không hợp nhau, nên đã chia tay trong hòa bình.”

 

"Sau đó anh có thích ai nữa không?"

 

Tần Nghiên Châu ngừng lại vài giây: "Có."

 

“Chỉ là không may, cô ấy không thích anh.”

 

Tôi bỗng chợt nhận ra một chút.

 

Thì ra là vậy.

 

Có lẽ vì người anh yêu đã có người khác.

 

Anh mới khóa chặt trái tim mình và đồng ý với cuộc hôn nhân này.

 

Không hiểu sao.

 

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác ghen tị.

 

Nhưng rất nhanh, tôi lại tự trấn an mình.

 

Như vậy cũng tốt.

 

Ít nhất tôi sẽ không cảm thấy quá tội lỗi.

 

Hôm đó khi rời khỏi nhà họ Tần.

 

Tần Nghiên Châu nói với tôi một câu: “Nam Âm, anh mong em thực sự xem anh là người chồng tương lai của em.”

 

“Anh biết em luôn độc lập và xuất sắc.”

 

“Nhưng đôi khi sự dựa dẫm cũng khiến anh rất vui.”

 

Tôi cảm thấy trái tim mình dường như đang dần mở ra.

 

“Tần Nghiên Châu, em sẽ làm vậy.”

 

Tôi đã tặng Tần Nghiên Châu một đôi khuy măng sét và kẹp cà vạt.

 

Không phải là món quà quá đắt tiền.

 

Nhưng đó là thứ tôi đã tự thiết kế khi ngẫu hứng.

 

Món quà này rất trong sáng.

 

Vì khi tôi thiết kế nó, không phải để tặng cho Cố Bắc Chiêu.

 

Tôi chỉ đơn giản là nhớ bố mẹ.

 

Và biến nỗi nhớ thành những đường nét chì trên giấy vẽ.

 

16

 

Đám cưới của tôi bắt đầu được chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

Nhưng nhà họ Tần vẫn chưa công bố danh tính cô dâu.

 

Tôi vừa vào học trường mới, không muốn gây sự chú ý.

 

Hơn nữa, chuyện giữa tôi và Cố Bắc Chiêu vẫn chưa giải quyết xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ve-ben-anh/chuong-10.html.]

 

Khi Cố Bắc Chiêu quyết định cho tôi sang Hồng Kông tiếp tục học.

 

Có lẽ anh đã có ý định không để tôi quay lại Bắc Kinh.

 

Vì vậy, khi người giúp việc trong nhà thu dọn hành lý.

 

Hầu như tất cả đồ dùng của tôi đều được đóng gói và gửi đến Hồng Kông.

 

Bao gồm cả những món quà mà Cố Bắc Chiêu đã tặng tôi trong suốt mười năm qua.

 

Trong đó có một chiếc nhẫn kim cương màu hồng đặc biệt đắt tiền.

 

Đó là món quà Cố Bắc Chiêu tặng tôi vào sinh nhật mười tám tuổi.

 

Cũng là thứ mà tôi từng xem như báu vật.

 

Trước đây, mỗi lần buồn bã.

 

Chỉ cần nhìn vào chiếc nhẫn đó, tôi lập tức cảm thấy vui hơn.

 

Vì những món quà như chiếc nhẫn này luôn mang nhiều ý nghĩa hơn những món trang sức khác.

 

Nhưng bây giờ, tôi đã dần hiểu ra.

 

Khi một người không yêu bạn.

 

Hoặc tình cảm của họ dành cho bạn không hề chân thành.

 

Ngay cả khi giữa hai người có một tờ hôn ước.

 

Thì nó cũng chỉ như không khí.

 

Huống chi là những món đồ vật ngoài thân này.

 

Khi tôi xếp từng món quà mà Cố Bắc Chiêu đã tặng vào trong thùng.

 

Trong lòng tôi thật kỳ lạ, không hề có chút gợn sóng nào.

 

Cuối cùng, khi chiếc hộp đựng trang sức đã trống không.

 

Lòng tôi bỗng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

 

Khi tôi sắp xếp và đóng gói chuẩn bị gửi đi.

 

Điện thoại bỗng nhận được vài tin nhắn trên WeChat.

 

Là từ nhân viên của trang trại ngựa.

 

Con ngựa nhỏ của tôi bị ốm.

 

Cả ngày không chịu ăn cỏ, trông ủ rũ.

 

Khi nhìn thấy bức ảnh, mắt tôi lập tức đỏ hoe.

 

Nhân viên trang trại nói, có lẽ con ngựa nhỏ nhớ tôi.

 

Vì cứ cách vài ngày, tôi sẽ đến thăm nó.

 

Nhưng lần này, tôi không đến đúng hẹn.

 

Tôi vội vàng gọi điện để hỏi thăm.

 

“Cô Nam Âm, anh Cố cũng đang ở đây, để anh ấy nói chuyện với cô nhé.”

 

Tôi sững sờ trong giây lát, giọng của Cố Bắc Chiêu đã vang lên rõ ràng.

 

“Nam Âm, khi nuôi con ngựa này, em đã nói gì, em quên rồi sao?”

 

Tất nhiên là tôi không quên.

 

Những đứa trẻ nhà họ Cố đều có thú cưng riêng của mình.

 

Nhưng yêu cầu duy nhất là chúng phải chịu trách nhiệm chăm sóc đến cùng, không được bỏ rơi.

 

“Nhưng việc đi học ở Hồng Kông không phải do anh quyết định từ nửa năm trước sao?”

 

“Nam Âm.”

Loading...