Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vào Vai Một Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Đã Thức Tỉnh! - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:28:38
Lượt xem: 135

Ngoại trừ sáng nay, thì Phó Tử Ân sau đó vẫn luôn bình thường, gần đây việc anh thích làm nhất chính là bám lấy Lý Tố Tố, nghe cô kể chuyện thời thơ ấu.

Lý Tố Tố có chút bối rối, chỉ có thể chọn một số thứ có ấn tượng sâu sắc với Phó Tử Ân trong trí nhớ..

Buổi tối khi ngủ, Tử Ân luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tố Tố, như thể anh không thể rời xa cô dù chỉ một phút.

Lý Tố Tố không còn cách nào khác ngoài chạm vào mặt anh, ngón tay cô trượt từ cằm xuống ng.ự.c anh, cô dường như cảm thấy được một số phần da thịt không đều, và khi cô chuẩn bị cảm nhận nó một cách sâu hơn, thì Phó Tử Ân đã nhanh chóng tránh đi.

“Có phải là sẹo không?”

Phó Tử Ân trên người có nhiều vết sẹo lớn nhỏ, đôi mắt của Lý tố Tố đỏ hoe, nghĩ rằng vùng đó vẫn chưa hồi phục.

Phó Tử Ân thấy ánh mắt cô buồn bã, liền nắm lấy cổ tay cô, đặt một nụ hôn lên môi, vén áo của mình lên.

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Làn da trắng trẻo và cơ bắp săn chắc, thoạt nhìn anh ấy trông giống như một người thường xuyên tập thể dục.

Quả thực có rất nhiều vết sẹo trên bụng và ngực, nhưng chúng không rõ ràng.

Bắt mắt nhất là hình xăm màu trắng vẫn còn vết m.á.u đỏ trên n.g.ự.c gần trái tim.

Bên trên là tên của Lý Tố Tố.

“anh đã xăm tên của em lên ng.ự.c.” Phó Tử Ân thấp giọng nói: “Anh vốn là muốn đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi mới nói cho em biết.”

Người thợ xăm nói với anh rằng hầu hết những người xăm tên người khác đều hối hận vì điều đó.

Nhưng Phó Tử Ân lại không nghĩ như vậy.

Nói cách khác, nếu sau này anh ấy thực sự quên Lý Tố Tố, anh ấy sẽ khiến bản thân mình phải cảm thấy hối hận. Đây là một hình phạt nổi bật để nhắc nhở anh ấy mỗi khi nhìn vào gương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vao-vai-mot-nu-phu-doc-ac-toi-da-thuc-tinh/chuong-38.html.]

Bạn đã quên mất người mình yêu thương nhất và bạn không thể tìm thấy cô ấy.

Lý Tố Tố không ngờ anh ấy lại làm đến mức này, nhưng trong căn phòng tối tăm, ánh mắt Phó Tử Ân ấm áp kiên định, không hề có chút miễn cưỡng hay hối hận.

Cô chỉ im lặng ôm anh thật chặt, như thể có thể lấy được sức mạnh từ hành động này.

Đơn xin nghỉ phép của Tạ Hiểu Thư cuối cùng đã được chấp thuận. Ngày cô từ nước ngoài trở về, cô không thông báo cho Phó Tử Ân mà chỉ gửi tin nhắn cho một mình Lý Tố Tố.

Khi cả hai ôm nhau ở sân bay, ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thể nói nên lời.

Không cần phải giải thích thêm, ai cũng là những kẻ tội nghiệp bị số phận trêu đùa.

Lý Tố Tố nhìn Tạ Hiểu Thư, cô ấy đã tự tin và vui vẻ hơn trước rất nhiều, không khỏi thở dài: "Có lẽ đó là nơi tốt hơn cho cô? Không cần nghĩ đến việc quay lại để trả ơn tôi."

Tạ Hiểu Thư cười nói: "Tôi sẽ dựa vào nỗ lực của bản thân để lấy được đơn trúng tuyển của tập đoàn Lý. Lý tiểu thư hãy đợi tin vui của tôi."

Nếu vài tháng trước Lý Tố Tố nói với Tạ Hiểu Thư rằng, người bạn chân thành đầu tiên mà cô kết thân chính là Tạ Hiểu Thư, thì có lẽ đó là điều mà cô ấy không bao giờ dám tin.

Tạ Hiểu Thư lần này chỉ vội vàng quay lại để bày tỏ lời xin lỗi với Lý Tố Tố.

Cô còn phải đi học bên nước ngoài nên chỉ ở lại vài ngày rồi đi ngay.

Trước khi rời đi, cô đã đưa ra lời khuyên cho Lý Tố Tố, người luôn tỏ ra buồn bã.

"Có thể ký ức quá khứ trở nên mờ nhạt cũng là một điều tốt? Chẳng phải hai người muốn có một tình yêu thuần khiết với nhau một cách trọn vẹn sao?"

"Chúng ta đều chỉ là những người qua đường trong cuộc đời nhau."

Loading...