Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vầng trăng tròn bên cạnh những vì sao - 🔥 20 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-06 21:41:28
Lượt xem: 272

Đó là m..áu của ta. Năm ấy mẫu phi bị bệnh nặng, ta cầm cửu liên hoàn chạy đi tìm phụ hoàng nhưng bị ngã trên đường. Cửu liên hoàn bị vỡ, tay ta cũng bị gãy.

 

Tống Cô Tinh lại đón lấy một cái hộp nhỏ trên tay Tiểu Đức Tử: “Đây là lễ vật phụ hoàng của nàng tặng cho hài tử của chúng ta.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi. Trong cái hộp nhỏ kia có khế ước của một tòa thành trì.

 

Tống Cô Tinh đưa tay đặt ở trên bụng ta, cười nói với ta: “Phụ hoàng của nàng mỗi tháng đều gửi cho nàng một phong thư, nhưng nàng lại chưa bao giờ đọc nó. Hình như ông ấy còn yêu nàng nhiều hơn ta yêu nàng.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta không tin điều đó.

 

Không đời nào.

 

Cuối cùng, ta cũng cùng Tống Cô Tinh mở thư phụ hoàng gửi cho ta ra xem. Mỗi bức thư đều bắt đầu bằng câu: “Nữ nhi của ta có khỏe không?”

 

Ông nói mình là người vô dụng, không bảo vệ được cho mẫu phi. Vì để bảo vệ an toàn cho ta, chỉ có thể để ta lớn lên theo cách như vậy. Ông nói xin lỗi ta.

 

Ta ném tất cả những lá thư kia vào lửa, khóc nức nở trong vòng tay Tống Cô Tinh.

 

Khoảnh khắc đó, giống như tảng đá đè nặng trong lòng ta bỗng nhiên biến mất, làm lòng ta trống rỗng, toàn bộ trái tim ta cũng trống rỗng.

 

Oán hận nhiều năm qua của ta đều trở nên vô ích.

 

Ta tựa vào trong n.g.ự.c Tống Cô Tinh, nhìn những lá thư kia bị lửa đốt cháy sạch sẽ.

 

Ta đã tha thứ cho ông ấy. Chúng ta không còn nợ nhau nữa.

 

19.

 

“Muội đang khóc sao?” Một cái đầu thò ra ở cửa hòn non bộ, làm ta sợ đến nhảy dựng lên.

 

Ta khịt khịt mũi, cắn môi dưới, không dám nói gì.

 

Lúc này, cậu thiếu niên môi hồng răng trắng kia trực tiếp nhảy từ trên hòn non bộ xuống, đi đến chỗ ta. Ta vô thức lùi lại hai bước.

 

Ta biết, nếu là hắn muốn làm cái gì đó với ta, cho dù ta có kêu đến rách cổ họng cũng phí công. Sẽ không có một ai ở đây cứu ta cả.

 

Nhưng tiểu thiếu niên kia không làm gì ta. Hắn nắm chặt lấy tay ta, kéo ta bước từng bước về phía cửa động sáng chói kia.

 

“Muội làm sai cái gì sao?” Tiểu thiếu niên đi ở phía trước ta, mặc bộ đồ màu trắng giống như thần tiên hạ phàm tới cứu vớt ta.

 

Ta lắc đầu, chỉ là ta quen với việc trốn tránh thôi. Sau đó ta nhận ra hắn đi ở phía trước nên sẽ không nhìn thấy được, nên không lắc đầu nữa.

 

“Chúng ta có thể trốn được, nhưng không thể tránh mãi được.” Thiếu niên kia quay đầu lại, vẻ mặt đầy đắc ý: “Đây là điều mà cữu cữu đã dạy ta, đều có trong quyển sách này, muội cầm lấy đọc một chút xem.”

 

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một quyển sách, những chữ trên đó ta còn không biết hết, chỉ lẳng lặng đón lấy quyển sách hắn đưa.

 

“Cữu cữu của ta là Hộ quốc đại tướng quân, rất lợi hại.” Hắn bổ sung: “Người chính là đại anh hùng của ta, mặt trời của ta.”

 

Ta không có cữu cữu, nên cũng không dám nói gì. Ta cũng không có đại anh hùng, càng không có mặt trời của riêng mình. Chỉ có vô số lời chửi rủa cùng châm chọc. Ngay cả một con mèo hoang nhỏ đi ngang qua, cũng có thể nhe răng trợn mắt với ta.

 

“Muội nhìn xem, nó thích muội đó.” Thiếu niên xách con mèo hoang nhỏ lên.  Con mèo hoang không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

 

Thiếu niên xách mèo hoang nhỏ tới trước mặt ta. Con mèo há miệng, cuối cùng lại thè lưỡi l.i.ế.m liếm ta.

 

“Muội tên là gì?” Tiếu niên kia nhét mèo hoang vào trong n.g.ự.c ta, đưa tay gõ gõ vào chóp mũi ta.

 

Ta nhìn hắn như nhìn mặt trời.

 

Lúc này có người đi đến gọi hắn, là cữu cữu của hắn. Bọn họ phải rời đi.

 

Thiếu niên vừa chạy đi vừa quay đầu lại nhìn ta, hắn cười rộ lên, trong mắt như có hàng vạn vì sao: “Ta là Tống Cô Tinh.”

 

Tên ta là Lâm Mạn Nguyệt.

 

Vầng trăng tròn bên cạnh những vì sao. Tất cả chúng ta cùng thuộc về bóng tối, như thể chúng ta được sinh ra để ở bên nhau.

 

(--END--)

 

------

BỎ CHA GIỮ CON

 

Tác giả: 一纸玄语

Nguồn: zhihu

Đề cử và raw: Meo Meo

 

-----

 

Từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta, nam nhân trong thiên hạ toàn là thứ bội bạc phụ tình.

 

Cho nên sau khi ta và Thẩm Cảnh Hành tình một đêm xong, ta dứt khoát chọn bỏ cha lấy con.

 

Sáu năm trôi qua, ta mở rộng kinh doanh từ dưới chân núi Thính Phong đến trải dài khắp kinh thành, mở hết cửa hàng này đến cửa hàng khác và trở thành một tiểu phú bà kín tiếng ở kinh đô.

 

Con ta cũng ngày một lớn khôn, thông minh tuấn tiếu lại ngoan ngoãn.

 

Không ngờ có một ngày đi ra ngoài lại đụng phải xe ngựa của Nhiếp chính vương đương triều.

 

Một bàn tay thon dài trắng nõn từ trong kiệu vươn ra, giọng nói của người trong kiệu không gợn sóng, thanh đạm như ngọc: “Xảy ra chuyện gì?”

 

Giọng nói quen thuộc khiến ta lập tức cứng người.

 

(...)

 

 

-----

 

1

 

“Trường An, mau quỳ xuống.”

 

Ta vội vàng kéo tay Trường An quỳ gối trước xe ngựa Nhiếp chính vương, cúi đầu thiếu chút nữa vùi vào vạt áo, sợ người phía trên nhìn ra mặt mình.

 

Hôm nay là Trung thu, kinh thành rất náo nhiệt, ta dắt Trường An ra ngoài dạo hội đèn lồng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vang-trang-tron-ben-canh-nhung-vi-sao/20-end.html.]

Trong lúc đoán đố đèn nhất thời không để ý, thằng nhóc này bị đám đông đẩy chen ra ngoài, thậm chí còn thiếu chút nữa va chạm lên xe ngựa của người ta. Không ngờ, vị Nhiếp chính vương Thẩm Cảnh Hành này lại là... hắn.

 

Ta vốn chỉ biết tên hắn là Thẩm Tam, nhưng lại không biết tên thật của hắn là Cảnh Hành.

 

Cảnh Hành, cái tên dễ nghe như vậy thật sự rất xứng với người này.

 

Nhưng mà tiểu công tử ốm yếu từng khâu vá y phục cho ta, hôm nay sao lại trở thành Vương gia mặt lạnh trong hoàng thành này?

 

“Vương gia thứ tội, thằng nhóc bướng bỉnh to gan lớn mật này đụng vào xe ngựa của Vương gia, dân nữ thật sự không biết dạy con.”

 

Trường An ở bên cạnh nghe thấy ta nous như thế, lập tức tiến lên chắn trước mặt ta, vội vàng nói với giọng trẻ con: “Xin Nhiếp chính vương thứ tội, chuyện này không liên quan đến mẹ con, là con vừa bị người ta đẩy chen ra nên mới đụng phải ngài, ngài đừng tức giận có được không?"

 

Lúc này điều duy nhất ta cảm thấy may mắn chính là Trường An ngoại trừ mắt mũi giống hắn thì cái miệng giống ta, những cái khác thì chẳng giống ai.

 

Chuyện liếc mắt một cái nhận thân không có khả năng phát sinh khi nhìn thấy Trường An.

 

“Không sao.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc gì.

 

Ta vẫn giữ Trường An quỳ: "Dân nữ có tội, mong Vương gia cho phép dân nữ cùng tên nhóc thúi này quỳ đến khi ngài rời đi.”

 

Bây giờ mà đứng lên, mặt của ta nhất định sẽ bị Thẩm Cảnh Hành nhìn thấy, nhận ra thì phiền phức.

 

Người phía trên lại chậm chạp không thấy động tĩnh.

 

Đột nhiên có tiếng bước chân, một góc áo ánh trăng trắng đột nhiên xuất hiện. Trong tầm mắt ta nhìn thấy bàn tay với những ngón tay thon dài quen thuộc đỡ Trường An đứng lên.

 

Ta đột nhiên nhớ tới sáu năm trước cũng là đôi tay này, giúp ta nhóm lửa nấu cơm, giặt y phục gấp chăn.

 

Chủ nhân đôi tay này vất vả làm những chuyện chỉ có hiền thê lương mẫu mới làm lại giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn chờ ta về nhà.

 

Hôm nay vật đổi sao dời, Thẩm Cảnh Hành trước mặt từ trên cao nhìn xuống ta.

 

“Vì sao ta lại không dám ngẩng đầu lên?”

 

Hồi ức bị gián đoạn, ta vẫn cúi đầu: "Dân nữ diện mạo xấu xí, e sợ dọa Vương gia sợ hãi.”

 

Người trước mắt đứng trước mặt ta một lát, cười lạnh một tiếng.

 

Ta còn đang rối rắm tiếng cười lạnh kia có phải là do ta nghe lầm hay không, hắn lại xoay người một cái, không nói gì đã rời đi.

 

Đây là... không nhận ra ta? Ta thấy nhẹ nhõm.

 

Vội vàng kéo tay Trường An lập tức trở về nhà, hội đèn lồng cũng sợ tới mức không có chút hứng thú thưởng thức.

 

Không ngờ ngày hôm sau lại nghênh đón vị khách không mời mà đến.

 

Ta tự mình đến một cửa hàng son phấn với danh nghĩa kiểm tra sổ sách, đang cùng tiên sinh phòng kế toán thảo luận doanh thu tháng trước, nhập hàng tháng sau, chợt cảm nhận được gian phòng bên ngoài vừa mới náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh như c..hết.

 

Cảm thấy không đúng, ta nghi hoặc xuống lầu kiểm tra, đã thấy nữ tử ở trong tiểu điếm đều nín thở, ánh mắt vừa sợ vừa si mê nhìn chằm chằm một nam tử kia.

 

Cho đến khi nhìn rõ người nọ là ai, n.g.ự.c ta nhất thời căng thẳng.

 

... Thẩm Cảnh Hành? Hắn đến làm gì?

 

Không biết Vương gia đích thân tới tiểu điếm là vì chuyện gì?

 

Ta sự bối rối trong lòng xuống, tỏ vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

 

Đã bị nhìn thấy, trốn đi chỉ có làm cho người ta sinh nghi ngờ, chi bằng cứ đối mặt. Huống chi trên đời này cũng không phải không có người giống người.

 

"Cô nghe nói son phấn của Lan Anh Các này vô cùng tốt, không ít công chúa, hoàng phi không thèm dùng son phấn tiến cống mà mua son phấn của Lan Anh Các." Thẩm Cảnh Hành buông son phấn trong tay xuống, khi nhìn về phía ta với ánh mắt cực kỳ xa lạ, giống như ngoại trừ hôm qua, hắn chưa từng gặp qua ta.

 

“Vừa hay ngày sau là sinh thần của Thái hậu nương nương, cô đặc biệt đến chọn lựa một chút.”

 

Ly biệt sáu năm, không giống lúc mười tám tuổi là một thiếu niên thanh tú ngây ngô, hiện giờ ngũ quan Thẩm Cảnh Hành hai mươi bốn tuổi càng sắc bén, người cũng cao ngất, nhã nhặn thanh tuấn hơn vài phần, khí thế trầm ổn bức người, khiến người ta phát điên.

 

Ta cười gượng vài tiếng: "Chỉ là son phấn thôi chứ có tài đức gì đáng để Vương gia đích thân tới tiểu điếm này đâu, thật vinh dự cho kẻ hèn này. Đã như vậy, dân nữ sẽ giới thiệu vài loại son phấn đặc biệt thích hợp với thân phận tôn quý của Thái hậu nương nương.”

 

Hắn thản nhiên gật đầu rồi nhìn quanh một vòng, thật sự nghiêm túc chọn son phấn.

 

Trước kia hắn chỉ giúp một mình ta chọn son, bây giờ cũng sẽ giúp nữ nhân khác chọn.

Nghe nói đương kim bệ hạ tuổi còn nhỏ, thái hậu cũng không quá hai mươi ba.

 

Trên phố đồn Nhiếp chính vương và vị Thái hậu trẻ này quen biết nhau khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã rất ân ái, không ngờ thân phận lại khác nhau, thanh mai gả cho tiên đế, trúc mã thành con riêng.

 

Hôm nay tiên đế qua đời, Nhiếp chính vương và thái hậu lại cùng nhau phụ tá ấu đế, dường như giữa hai người đã nảy sinh lửa tình, giữa họ cũng có rất nhiều chuyện lãng mạn.

 

Ta tự mình suy nghĩ, Thẩm Cảnh Hành trước mặt lại chuyển đề tài: "Bà chủ còn trẻ như vậy, không biết đứa bé hiện giờ bao nhiêu tuổi?"

 

Tim ta đập thình thịch. Hắn nhắc đến đứa bé làm gì?

 

Nếu hắn nhận ra ta, nói con ta năm sáu tuổi chẳng phải là không đánh mà tự khai sao?

 

“Bốn tuổi." Ta mặt không đỏ tim không đập nói dối.

 

Cho dù hắn nhận ra ta thì sao?

 

Xa cách sáu năm, ngoại trừ thời gian tháng mười mang thai, đứa bé bốn tuổi cũng không thể là của hắn.

 

Ngón tay Thẩm Cảnh Hành vuốt ve mép hộp son môi bằng ngọc trắng, nhếch miệng: "Đứa trẻ bốn tuổi sao lại lớn như vậy?"

 

“Thằng bé này từ nhỏ đã tham ăn, dân nữ cũng cho nó ăn thoả thích.”

 

“Vậy sao?” Hắn nhếch môi, ý cười lại lạnh nhạt, nắm lấy cắm ta khiến ta ngẩng đầu lên, một đôi mắt hoa đào màu hổ phách hờ hững nhìn chằm chằm vào mặt ta.

 

“Bà chủ có nói dối chút nào không?”

 

Ta miễn cưỡng cười: "Chưa từng.”

 

Khóe môi hắn lạnh lẽo lại càng sâu: “Cô có kim lân bài tiên đế đặc biệt ban tặng, thấy cô như thấy quân vương. Lừa gạt cô, chính là khi quân, sẽ bị tru di cửu tộc, cô khuyên bà chủ nghĩ rõ ràng, trả lời lại.”

 

Ta: "...”

 

----- Đọc Full tại Monkeyd

Loading...