Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vãn Vãn Ngốc Muốn Trốn Khỏi Phu Quân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:35:02
Lượt xem: 2,427

10

Ta từng chắn d.a.o thay cho Cố Viễn, may mắn là mạng ta lớn, không chỉ không chết, mà còn phát hiện mình đã mang thai.

Cố Viễn vui mừng khôn xiết, tỷ tỷ vội vàng lấy ra những chiếc yếm, giày nhỏ, và quần áo nhỏ đã thêu sẵn để cho ta xem.

Ta có chút chua xót, nhìn bụng mà lòng nặng trĩu.

Ta không còn là muội muội được yêu thương nhất trong lòng tỷ tỷ nữa rồi.

Chín tháng sau, ta sinh hạ một cô con gái, lòng có chút lo lắng, sợ rằng Cố Viễn sẽ không thích.

Dù gì, từ nhỏ ta đã không được yêu thương chỉ vì là con gái, may mắn có tỷ tỷ bảo vệ.

Ta hoang mang nhìn Cố Viễn bế bé con hôn không dứt. Thật khác biệt.

Nghe các ma ma trong phủ kể rằng, sau khi phụ thân ta thấy mẫu thân sinh ra ta, thấy lại là con gái, ông liền quay đầu bỏ đi.

Nhưng xem ra Cố Viễn không phải người như thế.

Cũng tốt, dù ta không thông minh, nhưng cũng không quá ngốc, chỉ hy vọng con gái ta có thể sống tốt hơn ta.

Ngoại truyện Cố Viễn

Ta từ nhỏ đã biết mình không được phụ thân yêu thương, nhưng không hiểu tại sao.

Cho đến khi phụ thân say rượu, ta mới biết rằng ta là kết quả của một lần cưỡng ép, thậm chí còn khiến mẫu thân ta phải chịu cái c.h.ế.t thê thảm.

Dù chưa từng gặp bà, nhưng ta biết chắc bà yêu ta, nếu không bà đã không hy sinh mạng sống của mình để sinh ra ta.

Ta hận phụ thân.

Nhìn phụ thân yêu thương Cố Sơn, trong khi ta chỉ có thể trốn trong góc tối, nhìn hắn hưởng hạnh phúc.

Tâm lý ta dần trở nên vặn vẹo, vì phụ thân ghét bỏ ta, nên người trong phủ cũng khinh thường ta.

Thậm chí họ còn ngang nhiên đánh đập ta, phụ thân chỉ liếc nhìn một cái, rồi ôm Cố Sơn rời đi.

Ta hận tất cả bọn họ, từ khi ta lần đầu dùng đá đập c.h.ế.t kẻ bắt nạt mình, ta biết rằng mình chỉ có thể dựa vào chính bản thân.

Vì thế ta ra chiến trường, mơ tưởng lập công để trở thành kẻ mà mọi người phải kính nể.

Nhưng không ngờ phụ thân lại nhẫn tâm đến vậy, ông muốn g.i.ế.c ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-van-ngoc-muon-tron-khoi-phu-quan/chuong-7.html.]

Ta chạy trốn thảm hại, rơi xuống vách núi, chính Vãn Vãn đã cứu ta.

Khi đó, nàng cũng bị người trong hậu trạch mưu hại, bị vứt bỏ ở vùng núi hoang vu.

Ban đầu, ta đã có ý định buông xuôi, không muốn sống nữa, nhưng nàng lại lê đôi chân bị thương, tìm quả dại tự tay đút vào miệng ta.

Khi ấy ta hỏi nàng, nếu một người bị tất cả mọi người ghét bỏ, chẳng ai muốn hắn sống, thì hắn có cần phải sống không? Sống còn ý nghĩa gì?

Vãn Vãn mở to đôi mắt trong veo, cười như thể chúng ta không hề gặp phải hiểm cảnh: "Ta muốn sống, tỷ tỷ ta còn đang đợi ta."

"Ta còn bao nhiêu món ngon chưa ăn, bao nhiêu y phục đẹp chưa mặc."

Nàng chớp chớp mắt nhìn ta cười: "Người vừa nói là huynh phải không? Nếu huynh không có bạn, ta làm bạn với huynh, ta hy vọng huynh sẽ sống, chúng ta ngoéo tay, không được nuốt lời nhé."

Khi nàng kéo tay ta, ngón tay nhỏ nhắn móc vào tay ta, khoảnh khắc ấy, ta nghĩ, thứ nàng móc không phải là ngón tay, mà là mạng sống của ta.

Tại sao ta phải chết? Càng có người không muốn ta sống, ta càng phải sống để cho bọn họ thấy.

Ta hỏi nàng: "Nàng tên là gì?"

Nàng nói nàng tên Thẩm Nguyệt Vãn.

Là tỷ tỷ nàng đặt tên, tỷ tỷ tên Thẩm Nguyệt Hoa, tỷ tỷ nói mặt trăng xuất hiện vào ban đêm, hai người họ là tỷ muội, đều là mặt trăng, nên gọi là Nguyệt Vãn.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng líu ríu kể về tỷ tỷ của mình, ta biết nàng không thể rời xa tỷ tỷ.

Vì vậy, sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của hai tỷ muội Thẩm gia, ta bí mật tìm gặp Thẩm Nguyệt Hoa.

Ta hứa sẽ cho nàng ta mọi thứ nàng ta cần, điều kiện duy nhất là nàng phải đưa Vãn Vãn cùng xuất giá.

Ban đầu Thẩm Nguyệt Hoa rất cảnh giác với ta, vì dù gì muội muội này cũng do một tay nàng nuôi dưỡng.

Ta nói, Thẩm Nguyệt Vãn là ân nhân cứu mạng của ta, ta đã yêu nàng từ lâu, nếu nàng không yên tâm, sau này phủ tướng quân sẽ do nàng tự tay quản lý, ta và Thẩm Nguyệt Vãn sẽ do nàng giám sát. Như vậy được không?

Thẩm Nguyệt Hoa cân nhắc lợi hại rồi đồng ý.

Cho đến khi nàng đưa Vãn Vãn gả vào phủ, đêm tân hôn, nhìn thê tử mới cưới vẫn còn ngây thơ, ta chỉ cảm thấy tội lỗi tràn ngập.

Quả nhiên, bé ngốc này đã quên ta, cho đến cuối cùng nàng vẫn không nhớ ra ta là kẻ mà nàng từng cứu mạng.

Nhưng không sao, từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.

[Hoàn]

Loading...